Nê-Hê-Mi 2:1-6 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)

1. Vào tháng Ni-san năm thứ hai mươi triều đại vua. Nhà vua cần rượu cho nên tôi dâng rượu lên cho vua. Xưa nay tôi chưa hề tỏ vẻ buồn rầu khi đứng trước mặt vua.

2. Vì thế vua hỏi, “Sao mặt ngươi trông ủ rũ mặc dù ngươi không có bệnh tật gì? Chắc trong lòng ngươi có điều gì buồn bực?”Lúc đó tôi đâm ra sợ.

3. Tôi thưa với vua, “Thưa vua, chúc vua sống đời đời! Sở dĩ tôi buồn là vì thành phố nơi có mồ mả của tổ tiên tôi bị điêu tàn, các cổng thành bị thiêu rụi.”

4. Vua liền hỏi, “Ngươi cần gì?”Tôi liền thầm nguyện với Thượng Đế trên trời.

5. Rồi tôi thưa với vua, “Nếu vua bằng lòng, xin cho phép tôi đi trở về thành thuộc xứ Giu-đa nơi có mồ mả của tổ tiên tôi để tôi xây nó lại.”

6. Lúc đó hoàng hậu đang ngồi cạnh vua. Nhà vua hỏi, “Ngươi đi bao lâu và chừng nào ngươi về?”Vua bằng lòng sai tôi đi nên tôi định kỳ hạn.

Nê-Hê-Mi 2