7. Ngài gọi mười hai môn đệ lại và chuẩn bị sai họ đi ra từng đôi để giảng đạo, đồng thời cho họ quyền trừ tà ma.
8. Chúa Giê-xu căn dặn họ: “Đừng mang gì theo khi đi đường ngoài cây gậy. Đừng mang theo bánh mì, bao bị hoặc tiền trong túi.
9. Hãy mang dép nhưng chỉ đem đủ đồ mặc mà thôi.
10. Khi các con vào nhà ai thì cứ ở đó cho tới khi ra đi.
11. Nếu dân chúng nơi nào không chịu tiếp đón hoặc nghe các con, thì hãy rời khỏi nơi đó, phủi bụi nơi chân các con, để làm dấu cảnh cáo họ.”
12. Các sứ đồ đi ra giảng dạy và khuyên dân chúng ăn năn.
13. Họ đuổi quỉ, xức dầu ô-liu và chữa lành nhiều người bệnh.
14. Vua Hê-rốt nghe đồn về Chúa Giê-xu, vì lúc ấy Ngài đã nổi danh. Vài người bảo, “Ông ta là Giăng Báp-tít, người đã sống lại từ trong kẻ chết nên mới có thể làm những phép lạ như thế nầy.”
15. Kẻ khác nói, “Ông ta là Ê-li.”Người khác lại nói, “Ông ta là nhà tiên tri cũng như các tiên tri thời xưa.”
16. Khi Hê-rốt nghe vậy liền bảo, “Ta đã chém đầu Giăng, bây giờ ông ta đã sống lại từ trong đám người chết!”
17. Số là Hê-rốt ra lệnh cho quân sĩ dưới quyền tống giam Giăng, để làm vừa lòng vợ là Hê-rô-đia. Bà nầy trước kia là vợ của Phi-líp, em Hê-rốt, nhưng Hê-rốt lại lấy bà.
18. Giăng đã can ngăn Hê-rốt, “Lấy vợ của em mình là không phải lẽ.”
19. Vì thế Hê-rô-đia thù Giăng và muốn giết ông, nhưng không được
20. vì Hê-rốt sợ Giăng nên tìm cách che chở ông ta. Hê-rốt biết Giăng là người tốt và thánh thiện. Càng nghe Giăng bao nhiêu, Hê-rốt càng khó chịu bấy nhiêu, thế mà vua vẫn thích nghe.