Lu-Ca 19:26-41 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)

26. Vua bảo, ‘Ai có thì cho thêm, ai không có thì bị lấy luôn hết.

27. Còn bây giờ những ai là kẻ thù của ta không muốn ta làm vua cai trị? Chúng nó đâu? Đem ra đây xử tử hết trước mặt ta.’”

28. Sau khi kể chuyện ấy xong, thì Ngài đi về hướng Giê-ru-sa-lem.

29. Lúc gần đến Bết-phát và Bê-tha-ni, hai thị trấn cạnh sườn núi Ô-liu thì Ngài sai hai môn đệ đi

30. và dặn, “Các con hãy đi đến thị trấn ngay trước mặt. Khi vào phố các con sẽ thấy một con lừa con đang cột, chưa có ai cỡi. Tháo nó ra mang về đây cho ta.

31. Nếu có ai hỏi tại sao tháo nó ra, thì bảo là Chúa cần nó.”

32. Hai môn đệ đi vào thành, quả gặp con lừa con y như Chúa Giê-xu đã bảo.

33. Trong khi họ đang tháo lừa ra, thì mấy người chủ lừa đến hỏi, “Tại sao mấy anh tháo con lừa con của chúng tôi làm gì?”

34. Các môn đệ đáp, “Chúa cần dùng nó.”

35. Rồi họ mang lừa con về cho Chúa Giê-xu, lấy áo mình trải lên lưng lừa và nâng Ngài lên cỡi.

36. Trong khi Chúa Giê-xu cỡi lừa về phía Giê-ru-sa-lem thì nhiều người khác trải áo mình trên đường trước mặt Ngài.

37. Khi Ngài đến gần Giê-ru-sa-lem, trên đường xuống núi Ô-liu, đoàn môn đệ đông đảo reo vui ca ngợi Thượng Đế về những phép lạ họ đã chứng kiến.

38. Dân chúng la lên,“‘Nguyện Trời ban phước cho vua đến trong danh Chúa!’ Thi thiên 118:26Hoà bình trên thiên quốc,Vinh danh Thánh Chúa trên trời cao!”

39. Một số người Pha-ri-xi trong đoàn dân nói với Chúa Giê-xu, “Thưa thầy, xin cấm các môn đệ nầy đừng ca ngợi như thế.”

40. Nhưng Chúa Giê-xu đáp, “Ta cho các ông biết, nếu họ không ca ngợi thì đá sẽ hát lên.”

41. Lúc gần đến Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-xu trông thấy thành, thì bật khóc về thành.

Lu-Ca 19