Gióp 7:2-14 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)

2. Họ như kẻ nô lệ ao ước bóng hoàng hôn,như lao công trông chờ lương bổng.

3. Nhưng những tháng ngày của tôi trống rỗng vô vị,và những đêm tối của tôi đầy khốn khổ.

4. Khi nằm xuống, tôi tự hỏi,‘Chừng nào tôi sẽ thức dậy?’Đêm dài, tôi nằm thao thức đến sáng.

5. Thân thể tôi đầy dòi bọ và ghẻ chốc,da tôi bị nứt nẻ đầy vết lở.

6. Những ngày tháng của tôi trôi qua mau hơn khung dệt cửi,đến cuối cùng không có hi vọng gì.

7. Lạy Thượng Đế, xin nhớ rằng đời sống tôi chẳng khác nào hơi thở.Mắt tôi sẽ không bao giờ còn thấy thời kỳ vui vẻ nữa.

8. Những ai đã từng thấy tôi sẽ chẳng bao giờ thấy tôi nữa;Ngài sẽ tìm tôi nhưng tôi không còn nữa.

9. Như mây tan biến không còn thấy,con người xuống mồ mả không bao giờ trở lại.

10. Họ không bao giờ trở về nhà mình nữa,và chỗ ở của họ cũng không nhận ra họ nữa.

11. Vì thế tôi sẽ không im lặng;Tôi sẽ nói lên trong cái khổ đau của tinh thần tôi.Tôi sẽ kêu rêu vì thiếu hạnh phúc.

12. Tôi chẳng phải thần hà bá cũng chẳng phải là quái vật của biển.Sao CHÚA canh giữ tôi bốn bên?

13. Đôi khi tôi tưởng giường tôi sẽ an ủi tôihay cái chõng của tôi sẽ khiến tôi thôi than thở.

14. Thì Ngài lấy mộng mị làm tôikinh hãi, và khiến tôi hoảng sợ vì dị tượng.

Gióp 7