Gióp 6:2-15 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)

2. “Ước gì nỗi đau khổ của tôi được cân,và cảnh bất hạnh của tôi để trên bàn cân.

3. Nỗi sầu não của tôi nặng hơn cát biển.Vì thế mà tôi ăn nói sơ xuất.

4. Các mũi tên của Đấng Toàn Năng bắn vào tôi;tinh thần tôi nhiễm nọc độc của tên.Sự kinh hoàng của CHÚA bao quanh tôi.

5. Con lừa hoang không kêu khi nó đủ cỏ để ăn,còn con bò mộng làm thinh khi có lương thực.

6. Thức ăn lạt lẽo phải có muốimới dùng được,còn tròng trắng trứng gà chẳng có mùi vị gì.

7. Tôi không thèm đụng tới các thức ăn đó,vì chúng khiến tôi đau yếu.

8. Ước gì tôi nhận được điều tôi khẩn cầuvà Thượng Đế ban cho tôi điều tôi mong mỏi.

9. Ước gì Thượng Đế chà đạp tôi,Ngài hãy giết tôi đi.

10. Thì tôi sẽ được an ủi bởi điều nầy thôi:Dù đang bị đau khổ,tôi luôn luôn vâng lời Đấng Thánh.

11. Tôi không có sức chờ đợi.Chẳng có gì mà hi vọng,vậy kiên nhẫn mà làm chi?

12. Sức tôi đâu phải sức đá,thịt tôi cũng chẳng phải đồng.

13. Tôi không có khả năng tự giúp,vì sự thành công đã bị cướp khỏi tôi rồi.

14. Người ta hay nói,‘Bạn mình phải tỏ ra tốt với mình khi mình lâm cảnh khốn khó,dù rằng mình không còn kính sợ Đấng Toàn Năng nữa.’

15. Nhưng tôi không thể trông cậy vào anh em tôi.Họ như suối lúc chảy lúc ngưng,như dòng suối có khi chảy ào như nước lũ.

Gióp 6