5. Người nghèo hóa ra như lừa hoang trong sa mạc,đi lang thang tìm thức ăn.Sa mạc cung cấp thức ăn cho con cái chúng.
6. Chúng lượm cỏ khô và rơm rạ trong đồng,mót những trái nho còn sót trong vườn nho của kẻ ác.
7. Chúng phải ngủ trần truồng vì không có quần áo,không có gì che thân cho khỏi lạnh.
8. Chúng bị ướt dầm vì mưa núi,phải núp trong hốc đá vì không nhà.
9. Đứa trẻ mất cha bị giật khỏi vú mẹ;chúng bắt trẻ thơ của mẹ để thế món nợ mẹ chúng thiếu.
10. Cho nên kẻ nghèo đi lang thang không quần áo,họ vác bao gạo cho kẻ khác mà mình lại đói;
11. Họ ép trái ô-liu để lấy dầu,đạp trái nho để lấy rượu,nhưng vẫn khát nước.
12. Người hấp hối rên rỉ trong thành,kẻ bị thương kêu xin cứu giúp,nhưng Thượng Đế không lên án kẻ làm ác.
13. Những kẻ chống nghịch sự sáng không biết đường lối Thượng Đế,hay đi theo các nẻo Ngài.
14. Đến cuối ngày, kẻ sát nhân đứng dậy giết người nghèo khó khốn cùng.Ban đêm chúng rình rập như kẻ trộm.
15. Những kẻ ngoại tình trông chờ bóng đêm,chúng nghĩ, ‘Sẽ không ai thấy chúng ta,’chúng che mặt lại.
16. Kẻ ác lẻn vào nhà người ta trong bóng tối.Ban ngày chúng đóng cửa rút vào nhà,vì chúng không muốn lộ ra ánh sáng.
17. Đối với kẻ ác, bóng tối là ánh sáng cho chúng,bạn bè của chúng là bóng đêm kinh hoàng.
18. Chúng như bọt nổi trên nước.Phần đất của chúng bị nguyền rủa;Không ai đi trên con đường gần vườn nho chúng.
19. Như hơi nóng và khô hạn làm tuyết tan nhanh ra sao,thì mồ mả cũng cướp lấy tội nhân nhanh như thế.