17. Hỡi các ngươi là kẻ sống quanh Mô-áp,hỡi các ngươi là kẻ biết đến nó,hãy than khóc cho nó đi.Hãy nói, ‘Quyền lực của kẻ cầm quyền bị bẻ gãy rồi;Quyền lực và vinh hiển của Mô-ápkhông còn nữa.’
18. Các ngươi là kẻ sống trong thành Đi-bôn,hãy xuống khỏi ghế danh dự mình,mà ngồi trên đất khô,vì kẻ hủy diệt Mô-áp đã đến nghịch ngươi.Nó đã phá hủy các thànhcó vách kiên cố của ngươi.
19. Các ngươi là những kẻ sống trong thành A-rô-e,hãy đứng bên đường mà nhìn.Thấy người đàn ông đang bỏ chạyvà người đàn bà đang bỏ trốn.Hãy hỏi họ, ‘Có chuyện gì vậy?’
20. Mô-áp nhục nhã vì nó bị điêu tàn rồi.Hỡi Mô-áp, hãy kêu khóc lên!Hãy loan báo nơi sông Ạc-nôn rằng:Mô-áp đã bị tiêu diệt rồi.
21. Dân chúng trên vùng cao nguyênđã bị trừng phạt.Sự đoán phạt đã đếntrên các thành sau đây:Hô-lôn, Gia-xa, và Mê-pha-át;
22. Đi-bôn, Nê-bô, và Bết Đíp-la-tha-im;
23. Ki-ri-át-tha-im, Bết-Ga-mun, và Bết-Mê-ôn;
24. Kê-ri-ốt và Bốt-ra.Sự đoán phạt đã đếntrên các thành của Mô-áp, gần và xa.
25. Sức mạnh của Mô-áp đã bị cắt đứt,cánh tay nó đã bị bẻ gãy rồi!” CHÚA phán vậy.
26. “Dân Mô-áp nghĩ mình lớn hơn CHÚA,cho nên hãy trừng phạt chúngcho đến khi chúng liểng xiểng như người say.Mô-áp sẽ ngã té và lăn vàochỗ chúng đã mửa,Mọi người sẽ chê cười chúng.
27. Hỡi Mô-áp, ngươi đã chế giễu Ít-ra-en.Ít-ra-en bị kẹt giữa lũ ăn trộm,Nhưng khi nói về Ít-ra-en thì ngươi lắc đầu,như thể ngươi tốt hơn nó.
28. Hỡi dân cư Mô-áp, hãy bỏ hoang các thị trấn ngươivà đến sống giữa các tảng đá.Hãy như chim cu đất làm tổ nơi cửa hang.
29. Chúng ta đã nghe rằng dân Mô-áp rất tự phụ,vô cùng huênh hoang.Chúng vô cùng tự phụ và huênh hoang,trong lòng chúng rất hợm hĩnh.”
30. CHÚA phán, “Ta biết tính kiêu căng của Mô-áp,nhưng tính ấy vô dụng.Tính huênh hoang của nó,cũng như việc nó làm đều giả dối.
31. Cho nên ta khóc lóc buồn bã vì Mô-áp,vì mỗi người trong Mô-áp.Ta than vãn cho dân thành Kiệt Ha-sê-rết.
32. Ta khóc lóc cho dân thành Gia-xe,cho các ngươi, hỡi các cây nhocủa thành Xíp-ma.Trước kia các dây nho ngươivươn ra đến biển,chạy dài đến tận Gia-xe.Nhưng kẻ hủy diệt đã cướp lấyhoa quả và trái nho ngươi.
33. Sự vui mừng và hạnh phúcđã biến mất khỏi các đồng ruộngbao la màu mỡ của Mô-áp.Ta đã chận không cho rượu chảy ratừ bàn ép rượu.Không ai còn đạp trái nhovà reo hò vui vẻ nữa.Có tiếng reo hò,nhưng không phải reo hò vì vui vẻ.
34. Tiếng kêu khóc của chúng có thể nghe được từ các thị trấn Mô-áp,từ Hết-bôn cho đến Ê-lê-a-lê và Gia-hát.Tiếng đó có thể nghe từ Xoacho đến tận Hô-rô-na-imvà Ết-lát Sê-li-si-gia.Thậm chí các nguồn nước của Nim-rimcũng đã khô cạn rồi.
35. Ta sẽ ngăn không cho Mô-áp dâng của lễ thiêunơi thờ phụng của chúng,không cho chúng đốt hươngcho các thần của chúng,” CHÚA phán vậy.
36. “Vì thế mà lòng ta khóc lóc thảm sầu cho Mô-ápnhư sáo thổi bản ai ca.Nó rên rỉ như tiếng sáocủa dân Kiệt Ha-sê-rết.Sự giàu có mà chúng kiếm được đã bị cướp mất.