7. Đừng để chiêm bao vô dụng và tính khoe khoang khiến ngươi gặp lôi thôi. Ngươi phải kính sợ Thượng Đế.
8. Có khi ngươi thấy kẻ nghèo bị ngược đãi thì đừng ngạc nhiên. Quan nầy bị quan trên điều động, rồi quan ấy bị quan trên nữa điều động.
9. Tài sản quốc gia được chia cho mọi người. Ngay cả vua cũng được hưởng phần mình trong đó.
10. Ai yêu tiền tàisẽ không bao giờ có đủ tiền;Ai yêu của cảisẽ không bao giờ mãn nguyện.Điều ấy cũng thật vô ích.
11. Tiền của càng có bao nhiêu,thì càng có nhiều bạn phung phí giùm bấy nhiêu.Cho nên lợi lộc gì?Chẳng có lợi gì ngoài việc ngắm nhìn của cải mình.
12. Ai làm việc cực nhọc thì ngủ ngon;dù ăn ít hay nhiều cũng không sao.Nhưng người giàu dư ăn dư mặc, lại khó ngủ.
13. Ta cũng thấy điều bất hạnh nầy trên đời:Tiền bạc dành giụm trở thành tai họa cho sở hữu chủ.
14. Họ mất hết của cải vì thất bại trong việc làm ăn,không còn gì để lại cho con cái.
15. Người sinh ra đời với hai tay không,rồi chết buông xuôi với hai tay trắng.Làm việc cực nhọc lúc còn sống,đến khi qua đời rồi cũng để lại y như lúc chào đời.
16. Điều nầy cũng là chuyện bất hạnh:Chào đời ra sao thì qua đời cũng y như vậy.Cho nên cực nhọc đuổi theo mây khói mà làm gì?
17. Đời người là chuỗi ngày buồn thảm, đen tối, bệnh tật và sầu não.
18. Ta thấy làm thế nầy là tốt nhất: ăn, uống, hưởng thụ công lao mình trong cuộc đời ngắn ngủi mà Thượng Đế giao cho. Vì đó là phần thưởng của mình.
19. Tùy người mà Thượng Đế ban cho của cải, giàu có. Ngài cũng cho người ấy hưởng thụ các của cải đó cùng với công lao mình. Nó là món quà của Thượng Đế.
20. Người ấy không bao giờ bận tâm về cuộc đời ngắn ngủi vì Thượng Đế khiến họ bận rộn với công việc họ ưa thích.