13. Ta thấy chắc chắn là khôn tốt hơn dại,cũng như ánh sáng tốt hơn bóng tối.
14. Người khôn biết mình đi đâu,còn kẻ dại lần mò trong đêm tối.Nhưng ta nhận thấy rằngdù khôn hay dại thì rốt cuộc cả hai đều chung số phận.
15. Ta tự nghĩ, “Điều gì xảy ra cho người ngu cũng sẽ xảy ra cho ta nữa,cho nên khôn ngoan mà được gì?”Ta tự nhủ, “Khôn ngoan cũng chẳng ích lợi gì.”
16. Cả người khôn lẫn kẻ dại đều chết,Trong tương lai người ta không nhớ ai cả.Mọi người đều bị quên lãng.
17. Cho nên ta ghét cuộc đời. Khi ta nhìn thấy mọi việc trên đời đều vô ích như đuổi theo mây khói, ta đâm ra buồn chán.
18. Ta ghét những điều ta đã làm ra trên đời vì phải để lại cho kẻ sống sau ta.
19. Người khác sẽ hưởng những điều ta đã khổ công gây dựng mà ta chẳng biết là nó khôn hay dại. Điều ấy cũng thật vô ích.
20. Vì thế ta đâm ra buồn chán cho những điều ta đã làm ra trên đất nầy.
21. Ai cũng khổ công dùng mọi khôn ngoan, hiểu biết, tài năng nhưng rồi chết, để lại điều mình tạo dựng cho kẻ khác. Những kẻ đến sau không bỏ công sức mà lại hưởng tất cả mọi thứ. Quả là bất công và vô ích.
22. Người ta khổ công chật vật trên đất nầy để làm gì?
23. Suốt đời con người triền miên đau khổ và buồn thảm, thậm chí đến ban đêm tâm trí cũng không an nghỉ được. Quả là vô ích.