Giáo Huấn 1:11-17 Thánh Kinh: Bản Phổ thông (BPT)

11. Người ta chẳng nhớ lại việc xảy ra đời xưa,người thời tương lai cũng không nhớ chuyện hiện đang xảy ra.Tương lai sau nầy cũng chẳng ai nhớ người thời trước đã làm gì.

12. Ta là Thầy, đã là vua trên Ít-ra-en tại Giê-ru-sa-lem.

13. Ta quyết định dùng sự khôn ngoan mình để tìm hiểu mọi chuyện xảy ra trên đất. Nỗ lực ấy là một mối bận tâm mà Thượng Đế trao cho loài người.

14. Ta nhìn mọi sự việc trên đời và thấy việc nào cũng vô ích, giống như đuổi theo mây gió.

15. Việc gì cong quẹo,không thể làm cho ngay được.Vật gì khiếm khuyết,không thể bảo là đầy đủ được.

16. Ta tự nhủ, “Ta đã trở nên khôn ngoan và hiện nay ta khôn hơn những người trị vì trước ta tại Giê-ru-sa-lem. Ta rõ sự khôn ngoan và hiểu biết là gì.”

17. Cho nên ta quyết chí đi tìm khôn ngoan và hiểu biết đồng thời tìm sự ngu xuẩn, nhưng ta thấy rốt cuộc chẳng khác nào chạy theo mây khói.

Giáo Huấn 1