18. Sau khi hạch hỏi nhiều điều mà vẫn không tìm thấy lý do nào để xử tử, họ định thả tôi,
19. nhưng người Do-thái ở đó chống đối. Cho nên tôi phải đến La-mã để Xê-xa phân xử chứ không phải để tố cáo dân ta đâu.
20. Vì thế mà tôi muốn gặp các anh em để nói chuyện. Tôi mang xiềng xích nầy là vì tôi tin vào niềm hi vọng của dân Ít-ra-en.”
21. Họ đáp, “Chúng tôi chưa nhận được thư từ gì từ Giu-đia nói về vụ của anh. Không ai trong vòng các anh em Do-thái mới đến đây đem tin hoặc nói điều gì không hay về anh.
22. Nhưng chúng tôi muốn nghe ý kiến anh, vì biết rằng mọi người khắp nơi đều chống lại đạo nầy.”
23. Phao-lô và những người Do-thái đồng ý chọn một ngày họp lại. Vào hôm ấy có rất đông người Do-thái đến chỗ ông trọ. Ông dành suốt ngày nói chuyện với họ. Dùng luật pháp Mô-se và các lời tiên tri, ông giải thích về Nước Trời và tìm cách thuyết phục họ tin những lời viết về Chúa Giê-xu.
24. Có người tin lời Phao-lô, có kẻ chẳng chịu tin.
25. Cho nên họ bất đồng ý với nhau và bắt đầu tản mác ra về sau khi Phao-lô nói với họ một điều nữa: “Thánh Linh nói rất đúng về tổ tiên các anh qua nhà tiên tri Ê-sai,
26. ‘Hãy đi bảo cùng dân nầy rằng:Các ngươi nghe thì nghe,nhưng không hiểu gì.Nhìn thì nhìnmà chẳng học được gì.
27. Vì dân nầy đã trở nên ương ngạnh.Có tai mà không nghe,họ nhắm mắt lại.Nếu không, họ hiểu đượcmắt họ thấy được,tai họ nghe được.Trí họ thật hiểurồi họ sẽ trở về cùng tađể được chữa lành.’ Ê-sai 6:9–10
28. Anh em nên biết rằng Thượng Đế đã đem sự cứu rỗi nầy đến cho các dân không phải Do-thái và họ bằng lòng tiếp nhận!”
30. Phao-lô ở suốt hai năm tại một nhà thuê, tiếp đón những người đến thăm.
31. Ông mạnh dạn rao giảng Nước Trời và dạy dỗ về Chúa Giê-xu, không bị ai ngăn trở cả.