1. Hỡi linh hồn ta, khá ngợi khen Đức Giê-hô-va! Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời tôi, Chúa thật lớn lạ kỳ. Mặc sự sang trọng và oai nghi!
2. Chúa bao phủ mình bằng ánh sáng khác nào bằng cái áo, Giương các từng trời ra như cái trại.
3. Ngài chấp các đòn tay của phòng cao Ngài trong các nước, Dùng mây làm xe Ngài, Và đi bước trên cánh gió.
4. Ngài dùng gió làm sứ Ngài, Ngọn lửa làm tôi tớ Ngài.
5. Ngài sáng lập đất trên các nền nó; Đất sẽ không bị rúng động đến đời đời.
6. Chúa lấy vực sâu bao phủ đất như bằng cái áo, Nước thì cao hơn các núi.
7. Chúa hăm dọa, nước bèn giựt lại; Nghe tiếng sấm Chúa, nước lật đật chạy trốn.
8. Núi lố lên, trũng sụp sâu xuống chốn mà Chúa đã định cho nó.
9. Chúa định chân cho nước để nước không hề qua khỏi, Không còn trở lại ngập đất nữa.
10. Ngài khiến các suối phun ra trong trũng, Nó chảy giữa các núi.
11. Nhờ các suối ấy hết thảy loài thú đồng được uống; Các lừa rừng giải khát tại đó.
12. Chim trời đều ở bên các suối ấy, Trổi tiếng nó giữa nhánh cây.
13. Từ phòng cao mình, Ngài tưới các núi; Đất được đầy dẫy bông trái về công việc Ngài.