26. Tôi đợi chờ phước hạnh, tai họa bèn xảy đến; Tôi trông cậy ánh sáng, tăm tối lại tới cho.
27. Lòng tôi trằn trọc không an nghỉ; Các ngày gian nan xông áp vào tôi.
28. Tôi đi mình mảy bằm đen, nhưng chẳng phải bị nắng ăn; Tôi chổi dậy giữa hội chúng và kêu cầu tiếp cứu.
29. Tôi bèn trở thành anh em của chó rừng, Và bầu bạn của con đà điểu.
30. Da tôi thành đen và rơi ra khỏi mình, Xương cốt tôi bị nóng cháy đi.
31. Vì cớ ấy, tiếng đàn cầm tôi trở nên tiếng ai bi, Và đàn sắt tôi chỉ ra tiếng thảm sầu.