9. Loài người tra tay trên hòn đá cứng, Đánh đổ các núi từ nơi nền của nó.
10. Người đục hang trong hòn đá, Mắt nó tìm được mọi bửu vật ở trong.
11. Người ngăn nước sông để chẳng rịnh ra; Đem ra sáng điều chi ẩn bí.
12. Còn sự khôn ngoan tìm được ở đâu? Tại nơi nào có sự thông sáng?
13. Người ta chẳng biết được giá trị nó; Nó không ở tại trên đất của loài sống.
14. Vực sâu rằng: Nó chẳng có trong tôi, Và biển rằng: Nó không ở cùng tôi.
15. Chẳng dùng vàng ròng đổi lấy nó đặng, Cũng không hề cân bạc mà mua được nó.
16. Người ta không đánh giá nó với vàng Ô-phia, Hoặc với ngọc hồng mã não hay là với ngọc bích.
17. Chẳng sánh nó được với vàng hay là pha lê, Cũng không đổi nó để lấy khí dụng bằng vàng ròng.
18. Còn san hô và thủy tinh, thì chẳng cần nói đến; Giá trị sự khôn ngoan thật cao hơn châu báu.
19. Ngọc sắc vàng Ê-thi-ô-bi nào sánh cùng nó được đâu; Cũng không hề đánh giá nó với vàng ròng.
20. Vậy thì sự khôn ngoan ở đâu đến? Sự thông sáng ở tại nơi nào?
21. Nó vẫn giấu khuất mắt các loài sống. Và tránh ẩn các chim trời.
22. Chốn trầm luân và sự chết nói rằng: Lỗ tai chúng tôi có nghe tiếng đồn về nó.
23. Đức Chúa Trời thông hiểu con đường nó, Và rõ biết chỗ ở của nó.
24. Vì Ngài nhìn thấu tận các đầu thế gian, Và thấy rõ khắp thiên hạ.
25. Khi Ngài định sức nặng cho gió, độ lượng cho các nước,
26. Định luật lệ cho mưa, Và lập đường lối cho chớp và sấm.