8. Còn người cường thạnh, đất tất thuộc về người; Ai được nể vì đã ở tại đó.
9. Ông có đuổi kẻ góa bụa đi tay không, Bẻ gãy nơi nương nhờ của kẻ mồ côi.
10. Bởi cớ ấy, ông bị bẫy bao vây, Và sự kinh khủng thình lình làm ông rối cực;
11. Hoặc tối tăm ngăn cản cho ông không thấy, Và nước tràn chìm ngập ông.
12. Đức Chúa Trời há chẳng phải cao như các từng trời cao kia sao? Hãy xem chót các ngôi sao: cao biết bao nhiêu!
13. Còn ông nói: Đức Chúa Trời biết điều gì? Ngài có thể xét đoán ngang qua tăm tối đen kịch sao?
14. Đám mây mịt mịt che phủ Ngài, nên Ngài chẳng thấy; Ngài bước đi trên bầu các từng trời.
15. Ông sẽ giữ theo lối xưa, Mà các kẻ gian ác đã đi sao?
16. Chúng nó bị truất diệt trước kỳ định, Cái nền họ bị dòng nước đánh trôi đi;