1. Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày, Bị đầy dẫy sự khốn khổ.
2. Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát; Người chạy qua như bóng, không ở lâu dài.
3. Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người dường ấy, Và khiến tôi đến chịu Chúa xét đoán sao?
4. Ai có thể từ sự ô uế mà lấy ra được điều thanh sạch? Chẳng một ai!
5. Nếu các ngày của loài người đã định rồi, Nếu số tháng người ở nơi Chúa, Và Chúa đã định giới hạn cho người, mà người không qua khỏi được,
6. Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên nghỉ, Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.
7. Vì cây cối dẫu bị đốn còn trông cậy Sẽ còn mọc lên nữa, Không thôi nức chồi.
8. Dẫu rễ nó già dưới đất, Thân nó chết trong bụi cát,
9. Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi, Và đâm nhành như một cây tơ;
10. Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó, Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu?
11. Nước hồ chảy mất đi, Sông cạn và khô: