Châm-Ngôn 7:12-27 Kinh Thánh Tiếng Việt 1934 (VI1934)

12. Khi ở ngoài đường, lúc nơi phố chợ, Rình rập tại các hẻm góc.

13. Nàng nắm ôm hôn kẻ trai trẻ ấy, Mặt chai mày đá, nói cùng chàng rằng:

14. "Tôi có của lễ thù ân tại nhà tôi; Ngày nay tôi đã trả xong các lời khấn nguyện tôi.

15. Bởi cớ đó, tôi ra đón anh, Đặng tìm thấy mặt anh, và tôi đã tìm được.

16. Tôi có trải trên giường tôi những mền, Bằng chỉ Ê-díp-tô đủ sắc,

17. Lấy một dược, lư hội, và quế bì, Mà xông thơm chỗ nằm tôi.

18. Hãy đến, chúng ta sẽ thân ái mê mệt cho đến sáng, Vui sướng nhau về sự luyến ái.

19. Vì chồng tôi không có ở nhà, Người trẩy đi xa xuôi lắm,

20. Đem túi bạc theo tay người, Đến rằm mới trở về nhà."

21. Nàng dùng lắm lời êm dịu quyến dụ hắn, Làm hắn sa ngã vì lời dua nịnh của môi miệng mình.

22. Hắn liền đi theo nàng, Như một con bò đến lò cạo, Như kẻ ngu dại bị cùm dẫn đi chịu hình phạt,

23. Cho đến khi mũi tên xoi ngang qua gan nó; Như con chim bay sa vào lưới, Mà không biết rằng nó rập sự sống mình.

24. Vậy bây giờ, hỡi con, hãy nghe ta, Khá chăm chỉ về các lời của miệng ta.

25. Lòng con chớ xây vào con đường đàn bà ấy. Chớ đi lạc trong các lối nàng;

26. Vì nàng làm nhiều người bị thương tích sa ngã, Và kẻ bị nàng giết thật rất nhiều thay.

27. Nhà nàng là con đường của âm phủ, Dẫn xuống các phòng của sự chết.

Châm-Ngôn 7