28. Phải, nó phải ngồi một mình và làm thinh, vì Ngài đã gán ách trên mình.
29. Nó khá để miệng trong bụi đất! hoặc giả sẽ có sự trông mong.
30. Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc nhơ.
31. Vì Chúa chẳng hề bỏ cho đến đời đời.
32. Dầu Ngài đã làm cho lo buồn, còn sẽ thương xót theo sự dư dật của lòng nhân từ Ngài;
33. Vì ấy là chẳng phải bổn tâm Ngài làm cho con cái loài người cực khổ và buồn rầu.
34. Khi người ta giày đạp mọi kẻ tù trong đất,
35. Khi uốn cong lý đoán của người trước mặt Đấng Rất Cao,
36. Khi điên đảo ai trong sự xét đoán, thì Chúa chẳng ưng chịu.
37. Nếu chẳng phải Chúa truyền lịnh, ai hay nói ra và sự ấy được thành?
38. Há chẳng phải từ miệng Đấng Rất Cao ra tai họa và phước lành?
39. Cớ sao người đang sống phàn nàn vì chịu hình phạt về tội lỗi mình?
40. Chúng ta hãy xét và thử đường mình, trở về cùng Đức Giê-hô-va.
41. Chúng ta hãy giơ lòng và tay lên đến Đức Chúa Trời trên trời.
42. Chúng tôi đã phạm phép, đã bạn nghịch; Ngài đã chẳng dung thứ!
43. Ngài lấy giận che mình và đuổi theo chúng tôi, giết lát chúng tôi, chẳng thương xót.
44. Ngài ẩn mình trong mây, đến nỗi chẳng lời cầu nguyện nào thấu qua được.