15. Ngài đã cho ta đầy dẫy sự đắng cay, cho ta no nê bằng ngải cứu.
16. Ngài đã lấy sỏi bẻ răng ta; vùi ta vào trong tro.
17. Ngài khiến hồn ta xa sự bình an, ta đã quên phước lành.
18. Ta rằng: Hết sức mạnh ta, dứt lòng trông đợi Đức Giê-hô-va.
19. Hãy nhớ đến sự hoạn nạn khốn khổ ta, là ngải cứu và mật đắng.
20. Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta.
21. Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông mong:
22. Ấy là nhờ sự nhân từ Đức Giê-hô-va mà chúng ta chưa tuyệt. Vì sự thương xót của Ngài chẳng dứt.
23. Mỗi buổi sáng thì lại mới luôn, sự thành tín Ngài là lớn lắm.
24. Hồn ta nói: Đức Giê-hô-va là cơ nghiệp ta, nên ta để lòng trông cậy nơi Ngài.
25. Đức Giê-hô-va ban sự nhân từ cho những kẻ trông đợi Ngài, cho linh hồn tìm cầu Ngài.
26. Thật tốt cho người trông mong và yên lặng đợi chờ sự cứu rỗi của Đức Giê-hô-va.
27. Thật tốt cho người mang ách lúc trẻ thơ.
28. Phải, nó phải ngồi một mình và làm thinh, vì Ngài đã gán ách trên mình.
29. Nó khá để miệng trong bụi đất! hoặc giả sẽ có sự trông mong.
30. Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc nhơ.
31. Vì Chúa chẳng hề bỏ cho đến đời đời.
32. Dầu Ngài đã làm cho lo buồn, còn sẽ thương xót theo sự dư dật của lòng nhân từ Ngài;
33. Vì ấy là chẳng phải bổn tâm Ngài làm cho con cái loài người cực khổ và buồn rầu.