10. Mọi việc tay con làm được, hãy làm hết sức mình; vì trong âm phủ, là nơi con đang đi đến, chẳng có công việc, kế hoạch, tri thức hay là sự khôn ngoan.
11. Ta lại thấy dưới ánh mặt trời:Không phải hễ nhanh chân là chạy giỏi,Mạnh sức là thắng trận,Cũng không phải hễ khôn ngoan là no đủ,Thông sáng là giàu có,Và khôn khéo là được ân huệ;Vì thời thế và cơ hội đều đến cho mọi người.
12. Con người không biết thời thế của mình.Như cá mắc lưới ác nghiệt,Như chim mắc bẫy,Con người cũng bị mắc nạnLúc tai họa thình lình ập xuống họ.
13. Ta cũng thấy một trường hợp xảy ra dưới ánh mặt trời mà sự khôn ngoan rất quan trọng đối với ta.
14. Có một thành nhỏ kia, với một ít dân cư, bị một vua hùng mạnh đem quân đến bao vây và đắp lũy cao để tấn công nó.
15. Trong thành đó có một người nghèo mà khôn ngoan, và chính người ấy đã dùng sự khôn ngoan mình giải cứu thành. Nhưng về sau không còn ai nhớ đến người nghèo ấy nữa.
16. Vậy, ta nói rằng: “Sự khôn ngoan tốt hơn sức mạnh, nhưng sự khôn ngoan của người nghèo bị khinh dể, và lời nói của người ấy không được ai lắng nghe.”
17. Lời của người khôn ngoan được lắng nghe nơi yên lặngCòn hơn tiếng quát tháo của kẻ chỉ huy đám người khờ dại.
18. Sự khôn ngoan tốt hơn bất cứ loại vũ khí nào,Nhưng một người phạm tội phá hủy biết bao điều tốt lành.