1. Ta trở lại xem xét mọi nỗi áp bức diễn ra dưới ánh mặt trời:Kìa, kẻ bị áp bức tuôn trào nước mắtMà không ai an ủi họ!Kẻ áp bức cậy quyền cậy thế,Nhưng kẻ bị áp bức thì không được ai an ủi!
2. Vậy nên, ta cho rằng những người chết,Những người đã chết rồi,Có phước hơn những người còn sống,Những người vẫn còn đang sống.
3. Nhưng có phước hơn hai hạng người kiaLà người chưa được sinh ra,Chưa thấy những việc gian ácDiễn ra dưới ánh mặt trời.
4. Ta nhận thấy con người làm việc với mọi lao khổ và tài năng, chỉ vì muốn ganh đua giữa người nầy với kẻ khác mà thôi. Điều nầy cũng là sự hư không, theo luồng gió thổi.
5. Kẻ ngu dại khoanh tay lười biếng,Tự hủy hoại chính mình.
6. Thà đầy một lòng bàn tay mà được thư tháiCòn hơn là đầy cả hai bàn tay mà phải lao khổ,Và chạy theo luồng gió thổi.
7. Ta trở lại xem xét một điều hư không nữa dưới ánh mặt trời:
8. Có một người sống cô độc;Không con cái, cũng không có anh em.Nhưng người không ngừng lao khổ,Mắt chăm nhìn của cải không hề chán;Người không tự hỏi rằng: “Tôi phải chịu lao khổ,Bắt mình từ bỏ những lạc thú là vì ai?”Đây cũng là sự hư không,Thật là công việc cực nhọc.
9. Hai người hơn một,Vì họ sẽ được công giá tốt về công lao của mình.