4. Lúc ấy, hai cánh cửa bên đường đóng lại,Tiếng cối xay nhỏ dần,Người ta bị đánh thức khi nghe tiếng chim hót,Và tiếng các cô gái hát đều hạ xuống.
5. Người ta cũng sợ sệt khi lên cao,Và kinh hãi lúc đi đường.Bấy giờ, cây hạnh nở hoa,Cào cào lê bước nặng nề;Sự ham muốn không còn nữa,Vì bấy giờ con người đi đến nhà đời đời của mình,Còn những người tang chế đi vòng quanh các đường phố.
6. Lại hãy nhớ đến Đấng Tạo Hóa trước khi dây bạc đứtVà chén vàng bể;Trước khi vò nước vỡ ra bên suối,Bánh xe gãy ra trên giếng,
7. Và tro bụi trở về đất như nguyên thủy,Còn thần linh trở về với Đức Chúa Trời là Đấng đã ban nó.
8. Người truyền đạo nói:“Hư không của sự hư không,Tất cả đều hư không!”
9. Người truyền đạo không những là người khôn ngoan mà còn là người truyền đạt tri thức cho dân chúng. Ông đã cân nhắc, tìm tòi và sắp xếp nhiều câu châm ngôn.
10. Người truyền đạo dày công sưu tầm những lời hay ý đẹp, và các lời đã được viết ra đều là trung thực và chân thật.
11. Lời của người khôn ngoan giống như cây đót của người chăn; các câu châm ngôn được sưu tập khác nào đinh đóng chặt; nó do một người chăn chiên truyền ra.