9. Vì quá đông người nên Ngài bảo các môn đồ chuẩn bị sẵn cho Ngài một chiếc thuyền, để Ngài khỏi bị họ lấn ép.
10. Ngài đã chữa lành nhiều bệnh nhân; vì vậy, ai có bệnh đều cố áp sát Ngài để được chạm vào Ngài.
11. Mỗi khi uế linh thấy Ngài, chúng đều sấp mình trước mặt Ngài và kêu lên: “Thầy là Con Đức Chúa Trời!”
12. Nhưng Ngài nghiêm cấm chúng tiết lộ Ngài là ai.
13. Đức Chúa Jêsus đi lên núi, gọi những người Ngài muốn, và họ đến với Ngài.
14. Ngài lập mười hai người, gọi là sứ đồ, để ở với Ngài, sai họ đi truyền giảng,
15. và ban cho họ thẩm quyền đuổi quỷ.
16. Đây là mười hai sứ đồ mà Ngài đã lập: Si-môn, Ngài đặt tên là Phi-e-rơ;
17. Gia-cơ con Xê-bê-đê, và Giăng em Gia-cơ, Ngài đặt tên hai người là Bô-a-nẹt, nghĩa là con trai của sấm sét;
18. Anh-rê, Phi-líp, Ba-thê-lê-my, Ma-thi-ơ, Thô-ma, Gia-cơ con A-phê, Tha-đê, Si-môn người Ca-na-nê-an,
19. và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt là kẻ phản Ngài.
20. Đức Chúa Jêsus về nhà; cả một đám đông lại tụ họp tại đó đến nỗi Ngài và các môn đồ không thể dùng bữa được.
21. Người nhà của Ngài nghe vậy liền tìm đến để giữ Ngài lại, vì người ta nói rằng “Ngài đã bị mất trí.”
22. Các thầy thông giáo từ thành Giê-ru-sa-lem xuống lại nói: “Người nầy bị Bê-ên-xê-bun ám, và nhờ quyền của quỷ vương mà đuổi quỷ.”
23. Đức Chúa Jêsus gọi họ đến, dùng ẩn dụ mà nói: “Sa-tan có thể tự đuổi Sa-tan được sao?
24. Nếu một nước tự chia rẽ thì nước ấy không thể đứng vững được;
25. nếu một nhà tự chia rẽ, thì nhà ấy không thể đứng vững được.
26. Cũng vậy, nếu quỷ Sa-tan tự chống lại chính mình và chia rẽ nhau thì nó không thể đứng vững được mà đã tận số rồi!