Gióp 39:18-34 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

18. Quên rằng chân người có thể giẫm lên,Thú rừng có thể đạp nát.

19. Đà điểu tàn nhẫn với đàn con, như không phải con mình,Không lo rằng công đẻ trứng của mình ra vô ích;

20. Vì Đức Chúa Trời khiến nó mất khôn ngoan,Không chia phần hiểu biết cho nó.

21. Nhưng khi phóng chạy như bay,Nó cười nhạo cả ngựa lẫn người cưỡi ngựa.

22. Có phải con ban sức mạnh cho ngựa,Và khoác bờm lên cổ nó không?

23. Con có khiến nó nhảy như châu chấu,Cất tiếng hí oai phong đáng sợ không?

24. Nó đào đất sâu trong thung lũng, tự hào về sức lực mình;Xông pha trước binh đao.

25. Coi thường đe dọa, bất chấp hiểm nguy;Không quay đầu lui gót trước mũi gươm.

26. Bên hông nó, bao đựng tên khua lách cách,Giáo và lao sáng quắc.

27. Điên tiết lên, nó phóng nhanh như chớp,Nghe tiếng kèn, nó không thể đứng yên.

28. Kèn vừa trỗi, nó liền hí lên inh ỏi,Từ xa, nó đánh hơi mùi chinh chiến,Nghe lệnh chỉ huy và tiếng hò xung trận.

29. Có phải nhờ sự khôn ngoan của con mà diều hâu bay vút lên,Sải cánh hướng về phương nam?

30. Có phải con ra lệnh cho đại bàngBay vút lên tìm nơi cao làm tổ?

31. Lấy hốc đá làm nơi ở,Vách núi cheo leo làm phòng tuyến an toàn.

32. Từ nơi cao đó, nó rình mồi,Đôi mắt nhìn bao quát thật xa.

33. Đàn con nó quen hút máu,Vì nơi nào có xác chết thì nó đến ngay.”

34. Đức Giê-hô-va tiếp tục phán với Gióp:

Gióp 39