17. Vì nó bỏ trứng lại trên đất,Mặc cho cát nóng ấp trứng,
18. Quên rằng chân người có thể giẫm lên,Thú rừng có thể đạp nát.
19. Đà điểu tàn nhẫn với đàn con, như không phải con mình,Không lo rằng công đẻ trứng của mình ra vô ích;
20. Vì Đức Chúa Trời khiến nó mất khôn ngoan,Không chia phần hiểu biết cho nó.
21. Nhưng khi phóng chạy như bay,Nó cười nhạo cả ngựa lẫn người cưỡi ngựa.
22. Có phải con ban sức mạnh cho ngựa,Và khoác bờm lên cổ nó không?
23. Con có khiến nó nhảy như châu chấu,Cất tiếng hí oai phong đáng sợ không?
24. Nó đào đất sâu trong thung lũng, tự hào về sức lực mình;Xông pha trước binh đao.
25. Coi thường đe dọa, bất chấp hiểm nguy;Không quay đầu lui gót trước mũi gươm.