17. Với bọn chúng, buổi sáng là bóng sự chết,Vì chúng quen với nỗi hãi hùng của bóng tử thần.
18. Nhưng chúng chỉ như bọt bèo trên mặt nước;Phần cơ nghiệp chúng trong xứ bị nguyền rủa;Không còn ai rẽ vào vườn nho của chúng nữa.
19. Hạn hán và nóng bức hút hết nước của tuyết tan thế nào,Thì âm phủ cũng hút những kẻ có tội như vậy.
20. Lòng mẹ quên mất chúng;Dòi bọ ăn chúng ngon lành;Chẳng còn ai nhớ đến chúng;Sự gian ác bị bẻ gẫy như cây khô.