3. Họ hỏi: ‘Chúng con kiêng ăn, sao Chúa không thấy?Chúng con hạ mình, sao Chúa chẳng biết đến?’Nầy, trong ngày kiêng ăn, các ngươi vẫn tìm điều mình ưa thích,Và áp bức những kẻ làm công cho mình.
4. Thật ra, các ngươi kiêng ăn để cãi cọ và tranh chấp,Dùng nắm tay gian ác mà đánh đấm nhau.Các ngươi đừng kiêng ăn như đã làm hôm nay,Để tiếng kêu của các ngươi sẽ thấu đến nơi cao.
5. Có phải đó là sự kiêng ăn mà Ta chọn lựa,Là ngày mà người ta hạ mình xuống chăng?Có phải cúi đầu xuống như cây sậy,Nằm trên vải sô và tro bụi,Mà các ngươi gọi đó là kiêng ăn,Là ngày được Đức Giê-hô-va chấp nhận chăng?
6. Chẳng phải sự kiêng ăn mà Ta chọn, đó là:Tháo những xiềng gian ác,Mở dây trói của ách,Thả cho kẻ bị áp bức được tự do,Và bẻ gãy mọi ách hay sao?
7. Chẳng phải là chia sẻ thức ăn cho người đói,Đem kẻ nghèo khổ, không nhà cửa về nhà mình,Khi thấy người trần truồng thì mặc cho,Và không ngoảnh mặt làm ngơ với anh em cốt nhục mình hay sao?”
8. “Bấy giờ, ánh sáng ngươi sẽ bừng lên như rạng đông,Vết thương ngươi sẽ nhanh chóng được chữa lành.Sự công chính ngươi sẽ đi trước mặt ngươi,Và vinh quang của Đức Giê-hô-va sẽ bảo vệ sau ngươi.
9. Bấy giờ, ngươi cầu xin, Đức Giê-hô-va sẽ đáp lời;Ngươi kêu cứu, Ngài sẽ phán: ‘Có Ta đây!’Nếu ngươi vứt bỏ cái ách khỏi ngươi,Không xỉ vả và không nói lời độc ác;
10. Nếu ngươi dốc lòng lo cho người đói,Và đáp ứng nhu cầu kẻ khốn cùng,Thì ánh sáng của ngươi sẽ chiếu ra trong bóng tối,Và sự tối tăm của ngươi sẽ sáng ngời như giữa trưa.