1. Ôi, vì sao Chúa nổi giậnPhủ mây đen trên con gái Si-ôn?Ngài đã ném từ trời cao xuống đấtVẻ huy hoàng của Y-sơ-ra-ên;Trong ngày thịnh nộ,Ngài không nhớ đến bệ chân của Ngài.
2. Chúa nuốt các nơi cư trú của Gia-cốpKhông chút xót thương;Trong cơn giận,Ngài đạp đổ các đồn lũy của con gái Giu-đa;Triệt hạ và làm ô nhục,Cả vương quốc lẫn các thủ lĩnh.
3. Trong cơn giận phừng phừng,Ngài chặt hết sừng của Y-sơ-ra-ên.Ngài rút bàn tay phải lại,Khi quân thù tấn công.Như ngọn lửa hừng mà Ngài đã đốt lên giữa Gia-cốp,Thiêu hủy mọi thứ chung quanh.
4. Ngài giương cung như kẻ thù,Tay phải Ngài vung lên như địch thủ;Ngài đã giết hết những kẻ làm vui mắt chúng con.Ngài trút giận ra như đổ lửaTrên trại của thiếu nữ Si-ôn.
5. Chúa đã trở thành kẻ thù,Ngài nuốt Y-sơ-ra-ên;Ngài nuốt mọi đền đài dinh thự,Triệt hạ các đồn lũy,Làm cho con gái Giu-đaThêm tang tóc đau thương.
6. Ngài hủy phá đền thờ của nó như phá hủy túp lều của một khu vườn;Ngài triệt hạ cả nơi hội họp của Ngài.Tại Si-ôn, Đức Giê-hô-va đã làm cho lãng quênNgày lễ hội và ngày sa-bát;Trong cơn phẫn nộ,Ngài truất bỏ vua và thầy tế lễ.
7. Đức Giê-hô-va đã loại bỏ bàn thờ,Khinh thường nơi thánh;Ngài đã phó thành quách cung điện Si-ônVào tay quân thù;Chúng reo hò trong nhà Đức Giê-hô-vaNhư trong ngày lễ hội.
8. Đức Giê-hô-va đã định phá hủyTường thành của con gái Si-ôn;Ngài đã giăng dây đo,Tiêu diệt không nương tay.Ngài làm cho tường và lũy sầu thảm,Cùng nhau hao mòn tàn tạ.
9. Các cổng thành lún sâu trong đất;Ngài đã phá tung và bẻ gãy các then cài.Vua và thủ lĩnh bị lưu đày biệt xứ;Luật pháp không còn,Ngay các nhà tiên tri cũng không nhận đượcKhải tượng từ Đức Giê-hô-va.
10. Các trưởng lão của thiếu nữ Si-ônLặng lẽ ngồi trên đất;Đầu rải tro bụi,Mình mặc áo gai.Các trinh nữ Giê-ru-sa-lemCúi đầu sát đất.
11. Mắt tôi hao mòn vì tuôn tràn giọt lệ,Ruột gan rối bời;Lòng dạ tôi đổ ra trên đấtVì con gái dân tôi bị hủy diệt;Vì trẻ em và trẻ sơ sinhNgất đi giữa các đường phố.
12. Chúng kêu đòi mẹ:“Thức ăn ở đâu? Rượu ở đâu?”Chúng ngất đi như người bị thươngTrên các đường phố trong thành,Rồi chúng trút linh hồnTrong lòng mẹ.
13. Hỡi cô gái Giê-ru-sa-lem,Ta làm chứng gì cho ngươi? So sánh ngươi với ai?Hỡi trinh nữ Si-ôn,Ta lấy gì ví sánh với ngươi để an ủi ngươi?Sự thương tổn của ngươi như biển cả,Ai có thể chữa lành?
14. Các tiên tri ngươi đã cho ngươi thấyNhững khải tượng giả dối và phù phiếm;Họ chẳng vạch trần tội lỗi ngươiĐể đem ngươi trở về từ chốn lưu đày.Nhưng chỉ cho ngươi thấyNhững lời tiên tri dối trá và lầm lạc.
15. Những người qua lại trên đườngVỗ tay, huýt sáo, lắc đầu,Nhạo báng thiếu nữ Giê-ru-sa-lem:“Có phải đây là thành phố mà người ta gọi là:‘Vẻ đẹp toàn hảo,Niềm vui của cả địa cầu’ không?”