1. Hỡi Li-ban, hãy mở rộng các cửa, Cho lửa thiêu nuốt những cây tùng của ngươi!
2. Hỡi cây bách, hãy khóc than, vì cây tùng đã ngã xuống! Ôi, những cây hùng vĩ bị hủy diệt! Hỡi những cây sồi Ba-san, hãy khóc than, Vì rừng cây rậm rạp bị đốn ngã!
3. Nghe này! Tiếng sư tử gầm rống Vì rừng rậm sông Giô-đanh bị phá hủy!
4. CHÚA, Đức Chúa Trời tôi phán: “Con hãy chăn bầy chiên sắp đem làm thịt.
5. Những kẻ mua chiên sẽ đem chiên ra làm thịt mà không hề bị định tội, trong khi những kẻ bán chiên sẽ nói: ‘Ngợi khen CHÚA, con giầu có rồi!’ Kẻ chăn chiên cũng chẳng thương xót chúng.
6. Vì Ta chẳng còn thương xót dân cư trong xứ nữa.”, đó là lời CHÚA. “Này, chính Ta sẽ giao mỗi người vào tay kẻ lân cận mình và vào tay vua mình; chúng sẽ đập tan xứ sở, nhưng Ta sẽ chẳng giải cứu một ai khỏi tay chúng.”
7. Vậy tôi chăn bầy chiên mà những kẻ buôn bán chiên định đem làm thịt. Tôi chọn hai cây gậy, một cây tôi gọi là “Vui thỏa,” và cây kia là “Liên kết,” rồi tôi chăn bầy.
8. Nhưng chỉ trong một tháng, tôi loại bỏ ba người chăn, vì tôi thiếu kiên nhẫn với chúng, và chúng cũng chán ghét tôi.
9. Bấy giờ tôi nói: “Tôi sẽ không chăn nữa. Con nào phải chết thì chết; con nào phải mất thì mất. Những con nào còn sót lại cứ ăn thịt lẫn nhau.”
10. Vậy tôi lấy cây gậy “Vui thỏa”, chặt đứt nó ra làm hai, để hủy bỏ giao ước tôi đã ký với muôn dân.
11. Thế là giao ước bị hủy bỏ ngay hôm ấy. Những người buôn bán chiên quan sát tôi thì nhận biết rằng đó là sứ điệp của CHÚA.