7. Mắt chúng nó híp lại vì mập phì, Lòng chúng nó tràn đầy sự ngu dại.
8. Chúng nhạo báng, ăn nói độc ác, Chúng huênh hoang đe dọa đàn áp người ta.
9. Miệng nói nghịch thiên thượng, Lưỡi nói hành thế nhân.
10. Cho nên dân chúng quay lại theo chúng nó, Chấp nhận nhiều điều chúng đề ra.
11. Chúng nói rằng: “Làm sao Đức Chúa Trời hiểu nổi, Thể nào Đấng Chí Cao biết được?”
12. Những kẻ ác là như thế; Chúng luôn luôn yên ổn, giầu có càng thêm lên.
13. Thật uổng công cho tôi cứ giữ lòng trong sạch, Rửa tay trong sự vô tội.
14. Vì hằng ngày tôi bị tai họa, Mỗi buổi sáng tôi bị trừng phạt.
15. Nếu tôi nói rằng: Tôi sẽ tuyên bố như thế, Thì tôi đã phạm tội bất trung với thế hệ con dân Ngài.
16. Nhưng khi tôi suy gẫm để hiểu thấu điều ấy, Thì nó là nan đề khó giải cho tôi.
17. Cho đến khi tôi vào trong nơi thánh của Đức Chúa Trời, Thì tôi nhận ra kết cuộc của chúng.
18. Thật vậy, Ngài đặt chúng tại nơi trơn trợt, Ngài làm chúng sụp ngã xuống chỗ diệt vong.
19. Thể nào chúng bị hủy diệt trong giây phút, Chúng nó bị càn quét trong sự kinh hoàng.
20. Lạy Chúa, như cơn mộng sau khi tỉnh giấc thế nào, Thì Ngài sẽ quên hình bóng chúng Khi Ngài thức dậy thể ấy.
21. Vì khi tâm hồn tôi cay đắng, Lòng dạ tôi đớn đau,
22. Thì tôi ngu dại, thiếu hiểu biết, Tôi như thú vật trước mặt Ngài.