Sáng 47:1-14 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)

1. Giô-sép đi tâu với Pha-ra-ôn: “Thân phụ tôi và các anh em tôi từ xứ Ca-na-an đã xuống đây với bầy bò và bầy chiên của họ cùng với tất cả tài sản và hiện đang ở vùng Gô-sen.”

2. Giô-sép cũng chọn năm anh em và trình diện họ cho Pha-ra-ôn.

3. Pha-ra-ôn hỏi các anh em: “Các ngươi làm nghề gì?” Họ đáp: “Các tôi tớ vua làm nghề chăn bầy gia súc như tổ phụ chúng tôi đã làm.”

4. Họ tâu với vua: “Chúng tôi đến đây để sinh sống một thời gian vì nạn đói ở xứ Ca-na-an thật trầm trọng và bầy gia súc của các tôi tớ vua không còn có nữa. Bây giờ xin vua cho các tôi tớ vua định cư tại Gô-sen.”

5. Pha-ra-ôn bảo Giô-sép: “Thân phụ ngươi và anh em ngươi đã đến với ngươi.

6. Đất nước Ai-cập ở trước mặt các ngươi, hãy cho thân phụ ngươi và anh em ngươi định cư tại phần đất đai tốt nhất trong xứ. Hãy để họ ở tại Gô-sen, và ngươi biết ai trong vòng họ có biệt tài, hãy đặt người ấy coi sóc bầy gia súc của ta.”

7. Giô-sép đưa Gia-cốp cha mình vào bệ kiến Pha-ra-ôn.

8. Sau khi được Gia-cốp chúc phước, Pha-ra-ôn hỏi người: “Cụ được bao nhiêu tuổi?”

9. Gia-cốp thưa với Pha-ra-ôn: “Những năm tôi sống phiêu lưu kéo dài đến một trăm ba mươi năm. Các năm của đời tôi thật ngắn ngủi và nhọc nhằn không được bằng các năm phiêu lưu của thân phụ tôi.”

10. Gia-cốp chúc phước cho Pha-ra-ôn một lần nữa rồi từ biệt nhà vua.

11. Giô-sép giúp cha và các anh em mình định cư tại Ai-cập và cấp cho họ sản nghiệp tại phần đất tốt nhất trong xứ, trong địa hạt Ram-se, theo lệnh của Pha-ra-ôn.

12. Giô-sép cũng cung cấp thực phẩm cho cha và các anh em mình cùng tất cả những người ở trong nhà cha mình tùy theo số trẻ em.

13. Tuy nhiên khắp cả vùng đó không có lương thực vì nạn đói trầm trọng. Cả Ai-cập lẫn Ca-na-an đều điêu tàn vì nạn đói trầm trọng.

14. Giô-sép thu hết tiền bạc trong xứ Ai-cập và trong xứ Ca-na-an tức là số tiền nhân dân mua lúa rồi chứa tiền bạc vào kho của Pha-ra-ôn.

Sáng 47