11. Đức Chúa Trời hỏi: “Ai nói cho con biết con trần truồng? Con đã ăn trái cây Ta dặn đừng ăn phải không?”
12. A-đam thưa: “Người nữ Ngài đặt bên con đã đưa con trái cây đó và con ăn rồi!”
13. CHÚA, Đức Chúa Trời hỏi người nữ: “Con đã làm gì vậy?” Người nữ thưa: “Con rắn lừa gạt con nên con ăn!”
14. CHÚA, Đức Chúa Trời bảo con rắn: “Vì mầy đã làm điều đó nên mày bị rủa sả giữa tất cả các loài gia súc và thú rừng. Mày sẽ bò bằng bụng Và ăn bụi đất trọn đời.
15. Ta sẽ làm cho mầy và người nữ, Dòng dõi mầy và dòng dõi người nữ thù nghịch nhau. Người ấy sẽ chà đạp đầu mầy, Còn mầy sẽ cắn gót chân Người.”
16. Ngài nói với người nữ: “Ta sẽ tăng thêm nhiều đau đớn khi thai nghén, Con sẽ đau đớn khi sinh nở; Dục vọng con sẽ hướng về chồng Và chồng sẽ quản trị con!”
17. Ngài phán với A-đam: “Vì con đã nghe lời vợ, ăn trái cây Ta đã truyền lệnh đừng ăn nên đất đai bị rủa sả vì con; Cả đời con phải làm lụng khó nhọc mới có miếng ăn.
18. Đất sẽ sinh các loài gai góc Và con sẽ ăn cây cỏ ngoài đồng.
19. Con phải đổ mồ hôi trán mới có thức ăn, Cho đến ngày con trở về đất, Vì con từ đất mà ra. Vì con là bụi đất, Con sẽ về với đất bụi!”
20. A-đam đặt tên vợ là Ê-va, vì nàng sẽ là mẹ của cả loài người.
21. CHÚA, Đức Chúa Trời lấy da thú làm áo mặc cho A-đam và vợ người.
22. CHÚA, Đức Chúa Trời phán: “Này, loài người đã trở nên một bậc giống như chúng ta, biết phân biệt thiện ác, bây giờ coi chừng nó cũng đưa tay ra hái trái cây sự sống mà ăn và sống mãi mãi!”
23. Vì thế, CHÚA, Đức Chúa Trời đuổi A-đam ra khỏi vườn Ê-đen để canh tác đất đai vì loài người từ đó mà ra.
24. Ngài đuổi loài người ra và đặt các chê-ru-bim và một thanh gươm sáng lòa đưa qua đưa lại ở phía đông vườn Ê-đen để canh giữ con đường dẫn đến cây sự sống.