Phục 32:19-34 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)

19. CHÚA thấy cả nên Ngài nổi giận, Từ bỏ cả con trai lẫn con gái.

20. Chúa phán: “Ta giấu mặt Ta, không nhìn họ,” “Để xem rút cuộc chúng ra sao, Họ chỉ là dòng dõi gian tà, Là đứa con không có lòng trung tín.

21. Chúng chọc Ta ghen tức với thần không giá trị, Làm Ta giận với tượng hình chẳng ra chi. Vậy Ta sẽ làm chúng ghen với một dân hèn kém, Chọc chúng giận bởi một nước dại khờ.

22. Lửa giận Ta đã cháy phừng phừng, Lửa thiêu luôn cho đến tận âm ti. Lửa nuốt cả đất đai và thổ sản, Lửa thiêu núi, cháy tận đến nền.

23. Tai vạ trên chúng, Ta chồng chất, Bắn vào chúng, Ta không chừa một mũi tên.

24. Ta sai nạn đói làm chúng tiêu hao, Đem nóng cháy khiến chúng kiệt quệ, Sai bệnh dịch đến gây chết chóc. Sai thú rừng đến nhe răng cắn xé, Sai rắn độc bò đến gieo tử vong.

25. Ngoài đường phố, gươm tàn sát con cái, Còn trong nhà là cảnh khiếp sợ triền miên. Thanh niên, thiếu nữ, người già, con trẻ, Cũng đều bị diệt vong.

26. Ta phán: Ta sẽ phân tán họ, Xóa sạch kỷ niệm họ khỏi loài người.

27. Nhưng e ngại kẻ thù kia chế nhạo, Và cừu địch cũng sẽ hiểu lầm, Cho rằng: ‘Nhờ tay ta nên ta đắc thắng, Chứ CHÚA đâu có nhúng tay vào.’ ”

28. Anh chị em là một dân không hiểu biết, Thiếu sáng suốt.

29. Nếu khôn ngoan, anh chị em đã hiểu điều này Và ý thức chung cuộc ra sao.

30. Làm sao một người đuổi cả ngàn, Hai người rượt mười ngàn người trốn chạy, Nếu CHÚA là vầng đá không bán anh chị em, Không nạp anh chị em cho kẻ thù?

31. Chính quân thù cũng phải thú nhận: Hòn đá che chở chúng nó đâu sánh nổi Vầng Đá chúng ta.

32. Quân thù là cây nho mọc ở Sô-đôm, Trong cánh đồng Gô-mô-rơ. Trái nho họ chứa đầy chất độc, Chùm nho họ toàn những đắng cay.

33. Rượu nho họ là nọc rắn, Nọc độc chết người của rắn hổ mang.

34. CHÚA phán: “Này Ta ghi nhớ mọi sự, Và giữ trong kho báu của Ta?

Phục 32