16. Nhưng tổ tiên chúng con ương ngạnh, cứng cổ, Không tuân giữ điều răn Chúa.
17. Họ không chịu vâng lời, Cũng không nhớ đến các phép lạ Ngài thực hiện ngay giữa họ, Nhưng lại cứng cổ, lập người lãnh đạo Đưa họ về kiếp sống nô lệ tại Ai-cập. Nhưng Chúa là Đức Chúa Trời rộng lượng tha thứ, Khoan dung và nhân từ, Nhẫn nại và giàu lòng yêu thương, Ngài không từ bỏ họ.
18. Ngay cả khi họ tự đúc cho mình Một bê đực bằng kim loại, Rồi tuyên bố: ‘Đây là thần của ngươi, Thần đem ngươi ra khỏi xứ Ai-cập,’ Họ khinh thường Chúa quá đổi,
19. Chúa vẫn giàu lòng thương xót, Ngài không bỏ mặc họ trong sa mạc. Trụ mây không rời khỏi họ, Nhưng tiếp tục dẫn đường họ vào ban ngày, Và ban đêm trụ lửa Tiếp tục soi sáng lối họ phải đi.
20. Chúa ban Thần Linh chân thiện dạy dỗ họ, Ngài không cất bánh ma-na khỏi miệng họ, Ngài cho họ nước uống trong cơn khát.
21. Chúa nuôi nấng họ suốt bốn mươi năm, Nơi sa mạc họ không thiếu thốn chi, Áo họ không sờn rách, Chân họ không sưng phù.
22. Chúa ban cho họ các vương quốc và các dân tộc, Ngài chia đất làm biên giới cho họ: Họ chiếm hữu đất của Si-hôn, vua Hết-bôn, Và đất của Óc, vua Ba-san.
23. Chúa khiến con cháu họ sinh sôi nẩy nở, Đông như sao trên trời, Ngài đưa họ vào xứ Mà Ngài có truyền bảo tổ tiên họ vào chiếm hữu.
24. Con cháu họ vào chiếm hữu đất, Ngài bắt phục trước mặt họ; Dân cư trong xứ, người Ca-na-an, Ngài nộp vào tay họ; Các vua chúa và dân cư trong đất, Ngài cho họ tùy ý đối xử.
25. Họ chiếm thành kiên cố, Đất phì nhiêu, Họ chiếm nhà cửa đầy những vật dụng tốt đẹp, Bể chứa nước đục sẵn, vườn nho, vườn ô-liu, Và cây ăn quả rất nhiều. Họ ăn no nê, họ trở nên béo tốt, Họ thỏa thích trong sự nhân từ lớn lao của Chúa.
26. Dù vậy, họ lại bất tuân lệnh Chúa, Phản nghịch Ngài, Họ ném bỏ luật pháp Chúa ra phía sau, Họ giết các tiên tri của Chúa, Là những người cảnh cáo họ để đem họ về với Chúa. Họ khinh thường Chúa quá đổi.
27. Vì thế, Chúa nộp họ vào tay quân thù, Quân thù áp bức họ, Trong cơn gian truân họ kêu xin Chúa, Từ trời cao Chúa nghe họ, Chúa thương xót vô biên, Chúa ban cho họ những vị cứu tinh; Giải cứu họ khỏi tay quân thù.
28. Tuy nhiên, vừa mới hưởng được cảnh an nhàn, Họ lại phạm tội với Chúa, Cho nên Chúa bỏ mặc họ rơi vào tay kẻ thù, Kẻ thù thống trị họ, họ lại kêu xin Chúa, Từ trời cao Chúa nghe và giải cứu họ bao nhiêu lần, Vì Chúa thương xót họ.
29. Chúa cảnh cáo họ, Ngài muốn họ quay về với kinh luật Ngài, Nhưng họ ngang ngược, Không tuân theo điều răn Chúa, Họ vi phạm qui luật Ngài, Là điều lệ mà người nào vâng giữ sẽ được sống, Nhưng họ kênh vai ra, Cứng cổ lại, không chịu tuân theo.
30. Chúa nhẫn nhục chịu đựng họ Suốt bao nhiêu năm, Chúa cảnh cáo họ qua Thần Linh của Ngài, Qua các vị tiên tri, Nhưng họ không quan tâm, Chúa đành phải nộp họ vào tay các dân tộc địa phương.
31. Tuy nhiên, vì lòng thương xót vô biên của Chúa, Ngài không tận diệt họ, Ngài cũng không từ bỏ họ, Vì Ngài là Đức Chúa Trời khoan dung và nhân từ.
32. Và giờ đây, ôi lạy Đức Chúa Trời của chúng con, Là Đức Chúa Trời vĩ đại, uy quyền, đáng kính sợ, Là Đấng giữ giao ước và tình yêu trung kiên, Xin Ngài đừng coi nhẹ tất cả những hoạn nạn Ngài giáng xuống chúng con, các vua chúa chúng con, Các thầy tế lễ và các vị tiên tri chúng con, Các tổ phụ chúng con, và toàn thể con dân Ngài, Từ thời các vua A-si-ri cho đến ngày nay.
33. Chúa thật công bằng Trong mọi việc xảy ra cho chúng con, Vì Ngài đối xử thành tín, Trong khi chúng con làm điều ác.
34. Thật các vua chúa, Các thầy tế lễ và các tổ phụ chúng con Không tuân giữ sắc lệnh Ngài, Cũng không quan tâm đến các điều răn và lời cảnh cáo Ngài ban truyền cho họ.
35. Ngay cả khi họ còn vương quốc, Và hưởng phước lành đầy dẫy Ngài ban cho. Trong vùng đất rộng rãi phì nhiêu Ngài ban cho họ, họ cũng không thờ phượng Chúa, Cũng không từ bỏ công việc gian ác mình.
36. Vì thế ngày nay, chúng con làm nô lệ, Ngay trên mảnh đất Ngài ban cho tổ phụ của chúng con, Để thụ hưởng hoa quả và sự mầu mỡ của đất, Thật vậy, chúng con làm nô lệ trên đất ấy.