33. Nhiều người thấy vậy và nhận biết chỗ đó nên từ các thành thị kéo nhau chạy bộ tới trước.
34. Vừa ra khỏi thuyền, Ngài thấy đoàn dân đông đúc thì động lòng thương xót, vì họ như chiên không có người chăn. Ngài bắt đầu dạy họ nhiều điều.
35. Trời đã xế chiều, các môn đệ đến thưa với Ngài rằng: “Đây là nơi vắng vẻ và đã gần tối,
36. xin Thầy cho dân chúng về để họ vào các làng xóm quanh đây mua gì để ăn.”
37. Nhưng Ngài đáp: “Chính các con hãy cho họ ăn.” Môn đệ thưa: “Chúng con phải đi mua đến hai trăm đồng đê-na-ri bánh cho họ ăn sao?”
38. Ngài bảo: “Các con đi xem thử ở đây có bao nhiêu bánh?” Khi đã xem xét xong, họ thưa: “Có năm cái bánh và hai con cá.”
39. Ngài truyền cho các môn đệ bảo dân chúng ngồi thành từng nhóm trên cỏ xanh.
40. Họ ngồi xuống từng nhóm, nhóm thì một trăm, nhóm thì năm mươi.
41. Đức Giê-su cầm năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, cảm tạ Đức Chúa Trời rồi bẻ bánh đưa cho các môn đệ để phân phát cho dân chúng, Ngài cũng chia hai con cá cho mọi người.
42. Ai nấy đều ăn no nê.
43. Bánh và cá còn thừa đựng đầy mười hai giỏ.
44. Trong số người ăn có khoảng năm ngàn người đàn ông.
45. Đức Giê-su liền truyền cho các môn đệ lên thuyền, qua phía thành Bết-sai-đa trước, rồi Ngài giải tán dân chúng.
46. Khi họ đã ra về, Ngài lên núi cầu nguyện.
47. Tối đến, thuyền ra giữa biển, còn một mình Ngài trên bờ.
48. Ngài thấy các môn đệ chèo chống vất vả vì gió ngược. Khoảng bốn giờ sáng đêm ấy Ngài đi bộ trên mặt biển đến cùng họ và định vượt qua họ.
49. Các môn đệ thấy Ngài đi trên mặt biển thì tưởng là ma nên kêu la thất thanh,
50. vì ai nấy đều trông thấy và hoảng sợ. Nhưng Ngài liền bảo họ: “Hãy yên tâm, Ta đây, đừng sợ!”