1. Lần khác, Đức Giê-su đi vào hội đường, gặp một người bị teo tay.
2. Họ theo dõi xem Ngài có chữa lành cho người đó trong ngày Sa-bát không để tố cáo Ngài.
3. Ngài bảo người teo tay: “Hãy đứng dậy đến giữa đây.”
4. Rồi Ngài hỏi: “Trong ngày Sa-bát nên làm điều thiện hay điều ác? Cứu người hay giết người?” Nhưng họ đều im lặng.
5. Ngài nhìn mọi người quanh mình, lòng tức giận và buồn phiền vì họ quá nhẫn tâm. Ngài bảo người teo tay: “Hãy duỗi tay ra.” Người duỗi ra, tay được lành lặn.
6. Những người Pha-ri-si bỏ đi ra, liền họp với đảng viên Hê-rốt âm mưu để giết Ngài.
7. Đức Giê-su và các môn đệ rút về phía bờ biển. Một đoàn dân đông từ các miền Ga-li-lê, Giu-đa,
8. Giê-ru-sa-lem, I-đơ-mia, bên kia sông Giô-đanh, miền xung quanh Ty-rơ và Sy-đôn kéo đến cùng Ngài vì họ đã nghe rất nhiều việc Ngài làm.
9. Vì đông người nên Ngài dặn môn đệ chuẩn bị sẵn một chiếc thuyền con phòng khi bị lấn ép.
10. Vì Ngài đã chữa lành nhiều người, nên những người bệnh tật chen lấn cốt để sờ vào Ngài.
11. Mỗi khi tà linh thấy Ngài, chúng đều quỳ xuống trước mặt Ngài, la lớn: “Thầy là Con Đức Chúa Trời.”
12. Nhưng Ngài nghiêm cấm chúng tiết lộ điều đó.
13. Đức Giê-su lên núi, gọi những người Ngài chọn và họ đến với Ngài.
14. Ngài thiết lập Mười Hai Sứ Đồ, cho họ theo bên cạnh Ngài, để Ngài sai đi truyền giảng
15. và ban cho quyền uy đuổi quỷ.