22. Người ta đều ngạc nhiên về sự dạy dỗ của Ngài, vì Ngài giảng dạy với quyền uy khác hẳn các chuyên gia kinh luật.
23. Ngay lúc ấy, trong hội đường, một người bị tà linh ám la lên:
24. “Ông Giê-su Na-xa-rét ơi, ông muốn làm gì chúng tôi đây? Ông đến để diệt chúng tôi sao? Tôi biết ông là ai, là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời.”
25. Đức Giê-su nghiêm trách nó: “Im đi! Hãy xuất khỏi người này.”
26. Tà linh vật mạnh người ấy, thét lên rồi ra khỏi.
27. Mọi người có mặt đều kinh hoàng, nên bàn với nhau: “Cái gì vậy? Giáo lý mới lạ quá! Người này dạy dỗ với quyền uy, đến cả tà linh cũng phải vâng lệnh.”
28. Tức thì, danh tiếng Ngài đồn ra khắp miền Ga-li-lê.
29. Vừa ra khỏi hội đường, Đức Giê-su đi với Gia-cơ và Giăng đến nhà Si-môn và An-rê.
30. Bà gia Si-môn sốt nặng đang nằm trên giường, họ liền cho Ngài hay.
31. Ngài đến gần, cầm tay đỡ bà dậy, cơn sốt liền dứt, rồi bà đứng dậy phục vụ họ.
32. Đến chiều khi mặt trời lặn, người ta đem cho Ngài cả người đau lẫn người bị quỷ ám.
33. Dân cả thành tụ họp trước cửa.
34. Ngài chữa lành nhiều người, đủ các chứng bịnh khác nhau, đuổi nhiều quỷ khỏi người bị ám, và không cho phép quỷ nói gì, vì chúng biết Ngài là ai.
35. Trời vừa mờ sáng Ngài dậy sớm, đi vào nơi vắng vẻ để cầu nguyện.
36. Si-môn cùng đồng bạn đi kiếm Ngài.
37. Gặp được rồi, họ thưa: “Mọi người đang tìm Thầy.”
38. Nhưng Ngài đáp: “Chúng ta hãy vào các làng xã quanh đây, Ta còn phải truyền giảng ở đó nữa; chính vì việc này mà Ta đến.”
39. Rồi Ngài truyền giảng tại các hội đường khắp miền Ga-li-lê và đuổi các quỷ.
40. Một người phung đến quỳ xuống, khẩn cầu Ngài: “Nếu Thầy muốn, Thầy có thể chữa tôi lành.”