Lu 19:32-46 Kinh Thánh Bản Dịch Mới (NVB)

32. Các môn đệ ấy ra đi, gặp đúng như điều Ngài đã báo trước.

33. Khi họ đang tháo lừa con, các người chủ nó hỏi: “Tại sao các anh tháo lừa con ra?”

34. Họ đáp: “Vì Chúa cần nó!”

35. Họ dắt lừa con về cho Đức Giê-su, phủ áo mình trên lưng lừa, rồi đỡ Ngài lên cưỡi.

36. Ngài cưỡi lừa đi, nhiều người trải áo mình ra trên đường.

37. Lúc đến gần sườn núi Ô-liu, cả đoàn môn đệ đông đảo đều mừng rỡ lớn tiếng ca ngợi Đức Chúa Trời về những việc quyền năng họ đã được chứng kiến. Họ tung hô:

38. “Phước cho Đức Vua, Đấng nhân danh Chúa mà đến, Bình an trên trời, vinh quang trên các nơi chí cao!”

39. Vài người Pha-ri-si trong đám đông nói: “Thưa Thầy, xin quở trách các môn đệ Thầy!”

40. Chúa đáp: “Ta bảo cho các người biết: Nếu họ nín lặng, đá sẽ tung hô!”

41. Khi đến gần, nhìn thấy thành phố, Ngài khóc cho nó,

42. rằng: “Ước chi hôm nay chính ngươi biết được điều gì đem lại cho mình sự bình an! Nhưng bây giờ, những điều ấy bị che khuất, mắt ngươi không nhìn thấy được.

43. Vì sẽ có ngày, địch quân kéo đến, đắp lũy, bao vây ngươi và đồng loạt tấn công tất cả các mặt;

44. chúng sẽ phá đổ ngươi và con cái trong thành ngươi ra bình địa, chúng sẽ không để tảng đá nào chồng lên tảng đá nào, vì ngươi đã không nhận biết thời điểm ngươi được thăm viếng.”

45. Đức Giê-su vào đền thờ, xua đuổi những kẻ buôn bán ở đó,

46. và quở trách họ: “Kinh Thánh chép: ‘Nhà Ta là nhà cầu nguyện, nhưng các người đã biến thành sào huyệt trộm cướp!’ ”

Lu 19