25. Ngày đời con trôi qua nhanh hơn người chạy đem tin, Chúng trốn mất, không hề thấy phước hạnh.
26. Chúng lướt nhanh như thuyền nan, Như đại bàng sà xuống vồ mồi.
27. Nếu con tự nhủ: “Ta sẽ quên đi, không than phiền nữa, Lột bỏ nét u sầu, và tươi cười lên,”
28. Con sợ tất cả những nỗi thương đau con sẽ phải gánh chịu, Vì con biết Ngài không kể con vô tội.
29. Nếu con vẫn bị kết tội, Sao còn mệt nhọc bào chữa cho uổng công?