15. Dù tôi vô tội, tôi cũng không thể tự biện hộ cho mình, Tôi chỉ có thể van xin lòng thương xót của Đấng phán xét tôi.
16. Dù Ngài có nhận lời tôi yêu cầu, và ra trước tòa, Tôi cũng không dám tin Ngài lắng tai nghe tiếng tôi.
17. Ngài khiến bão tố vùi dập tôi, Gia tăng thương tích tôi vô cớ.
18. Ngài không cho tôi thì giờ lấy lại hơi thở, Nhưng cho tôi nếm đầy cay đắng.
19. Nếu dựa vào sức, kìa, Ngài là Đấng quyền năng, Nếu dựa vào công lý, ai dám kiện Ngài?
20. Dù tôi vô tội, chính miệng tôi sẽ kết án tôi, Dù tôi trọn vẹn, Ngài cũng sẽ chứng minh tôi gian dối.
21. Tôi trọn vẹn. Nhưng tôi không còn thiết gì nữa. Tôi khinh thường mạng sống tôi.
22. Mọi người đều cùng một số phận. Vì thế tôi nói: Ngài hủy diệt cả người trọn vẹn lẫn kẻ ác.
23. Nếu thiên tai giết chết bất ngờ, Ngài nhạo cười nỗi khổ của người vô tội.
24. Khi đất nước rơi vào tay kẻ ác, Ngài bịt mắt các quan tòa. Nếu chẳng phải Ngài, thì còn ai?
25. Ngày đời con trôi qua nhanh hơn người chạy đem tin, Chúng trốn mất, không hề thấy phước hạnh.
26. Chúng lướt nhanh như thuyền nan, Như đại bàng sà xuống vồ mồi.
27. Nếu con tự nhủ: “Ta sẽ quên đi, không than phiền nữa, Lột bỏ nét u sầu, và tươi cười lên,”
28. Con sợ tất cả những nỗi thương đau con sẽ phải gánh chịu, Vì con biết Ngài không kể con vô tội.
29. Nếu con vẫn bị kết tội, Sao còn mệt nhọc bào chữa cho uổng công?
30. Dù con có tắm gội với xà phòng, Rửa tay với nước tro,
31. Ngài cũng vẫn dìm con xuống hố, Đến nỗi quần áo con ghê tởm con.
32. Thật, Ngài không phải là người như tôi Để tôi có thể đối đáp với Ngài, Để chúng tôi có thể cùng nhau ra tòa.
33. Ước gì có Đấng phân xử giữa chúng tôi, Có quyền trên cả hai chúng tôi!
34. Đấng ấy sẽ dời ngọn roi của Đức Chúa Trời xa khỏi tôi, Để tôi không còn khiếp sợ vì Ngài nữa.