6. Trước mặt Đức Chúa Trời, tôi nào khác chi anh, Ngài cũng ngắt mảnh đất sét và nắn nên tôi.
7. Vậy xin anh đừng ngại ngùng sợ sệt, Tôi nào có gây áp lực nặng nề đâu.
8. Thật chính tai tôi có nghe anh phát biểu, Tôi có nghe lời anh thốt ra:
9. “Tôi trong sạch, chẳng hề vi phạm, Tôi vô tội, chẳng hề phạm lỗi.
10. Vậy mà Đức Chúa Trời tìm dịp hại tôi, Đối xử với tôi như kẻ thù.
11. Ngài cùm chân tôi lại, Canh giữ mọi nẻo đường tôi đi.”
12. Tôi xin thưa, anh nói vậy là sai, Đức Chúa Trời vĩ đại, người phàm sao dám bắt bẻ Ngài!
13. Sao anh dám tranh luận với Ngài, Trách Ngài sao không đáp lời anh?
14. Vì Đức Chúa Trời phán dạy nhiều lần nhiều cách, Nhưng loài người không để tâm nghe.
15. Trong chiêm bao, trong sự hiện thấy ban đêm, Khi loài người say ngủ, Nằm thiếp trên giường,
16. Ngài mở tai cho họ nghe, Ngài đóng ấn lời cảnh cáo,
17. Để loài người từ bỏ việc ác họ toan làm, Để họ dẹp bỏ thói kiêu căng,
18. Để cứu linh hồn họ khỏi sa vực thẳm, Để giữ mạng sống họ khỏi qua dòng tử hà.
19. Chúa sửa trị loài người, khiến họ đau đớn trên giường bệnh, Xương cốt run rẩy triền miên,
20. Đến độ thức ăn cũng gớm ghê, Cao lương mỹ vị cũng phát ngấy.