12. Vì tôi giải cứu người nghèo khó kêu than, Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
13. Người cùng khổ hấp hối chúc phước tôi, Nhờ tôi, lòng người góa phụ reo vui.
14. Tôi mặc sự công chính vào như chiếc áo, Choàng sự công bình vào như áo dài khăn đóng.
15. Tôi là mắt của người mù, Chân của người què.
16. Tôi là cha kẻ khốn cùng, Tôi cứu xét đơn kiện tụng của người không quen biết.
17. Tôi bẻ gẫy nanh vuốt bọn vô đạo, Khiến chúng nhả mồi ra khỏi miệng.
18. Thuở ấy, tôi tự nhủ: “Ta sẽ qua đời trong tổ ấm, Ngày đời ta tăng nhiều như cát biển.”
19. Rễ tôi bò lan dài ra mé nước, Nhành lá tôi đọng sương đêm.
20. Tôi luôn nhận được vinh dự mới, Sức mạnh tôi dồi dào như cung mới lên dây.
21. Người người lắng tai, chờ đợi, Im lặng nghe tôi góp ý.
22. Tôi nói xong, không ai bàn thêm nữa, Lời tôi thấm từ từ như nước nhỏ giọt.
23. Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa, Họ há hốc miệng như chờ hứng mưa xuân.
24. Tôi mỉm cười khi họ nản lòng, Nét mặt tươi sáng của tôi nâng đỡ họ.
25. Tôi chọn đường đi cho họ, tôi chỉ huy họ, Tôi sống giữa họ như vua giữa quân đội, Như người an ủi kẻ tang chế.