3. Đấng Toàn Năng có vui thích gì nếu anh sống công chính? Có lợi gì cho Ngài nếu đường lối anh trọn vẹn?
4. Có phải vì anh kính sợ Ngài mà Ngài sửa trị anh, Đem anh ra xét xử?
5. Không phải vì anh gian ác quá bội, Tội ác anh nhiều vô số sao?
6. Vì anh bắt anh em mình nộp của cầm vô cớ, Lột trần ngay cả tấm áo che thân;
7. Người mệt lả, anh không cho nước uống, Kẻ đói kiệt, anh không phát bánh ăn;
8. Bọn cường hào anh cho chiếm đất, Kẻ được nể vì ở luôn nơi đó;
9. Người góa bụa, anh đuổi về tay trắng, Kẻ mồ côi, anh chà đạp chốn nương thân;
10. Vì thế, cạm bẫy bao vây anh, Sự kinh hoàng bất thần chụp lấy anh,
11. Ánh sáng tối mờ đến nỗi anh không thấy, Và nước lũ ngập chìm anh.
12. Không phải Đức Chúa Trời ở trên cao, tận trên các tầng trời sao? Anh hãy nhìn xem các vì sao cao nhất, chúng cao biết bao!
13. Vì thế anh nói: “Đức Chúa Trời biết gì? Làm sao Ngài xét xử được xuyên qua đám mây đen kịt?
14. Mây bao phủ Ngài, nên Ngài chẳng thấy, Và Ngài bước đi trên vòm trời.”
15. Anh có muốn tiếp tục đi theo đường cũ, Đường kẻ ác vẫn thường đi?
16. Chúng bị chụp bắt đi trước giờ định, Nền tảng chúng sụp đổ trôi theo dòng sông.
17. Chúng nói với Đức Chúa Trời: “Xin lìa xa chúng tôi. Đấng Toàn Năng có thể làm gì chúng tôi được?”
18. Tuy nhiên, chính Ngài đã ban phước lành đầy nhà chúng. Mưu đồ kẻ ác thật xa tôi lắm.
19. Người công chính vui mừng thấy kẻ ác bị phạt, Người vô tội nhạo cười chúng: