4. Thật vậy, anh gạt bỏ lòng kính sợ Đức Chúa Trời, Anh khinh thường giờ suy gẫm trước mặt Ngài.
5. Tội ác anh hướng dẫn miệng anh, Khiến anh chọn lưỡi gian xảo.
6. Chính miệng anh lên án anh, chớ chẳng phải tôi, Chính môi anh tố cáo anh.
7. Có phải anh là người sanh ra đầu tiên, Có phải anh vào đời trước cả núi non?
8. Anh có được dự nghe trong buổi họp kín của Đức Chúa Trời? Có phải chỉ riêng anh khôn ngoan thôi sao?
9. Có điều chi anh biết mà chúng tôi chẳng biết? Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng hiểu?
10. Giữa chúng ta đây có người tóc bạc tuổi cao, Cao niên hơn cả phụ thân anh.
11. Lời an ủi từ Đức Chúa Trời, Lời Ngài khuyên nhẹ nhàng chưa đủ cho anh sao?
12. Sao trí anh lại nghĩ quẫn, Sao mắt anh mờ đi, không thấy.
13. Đến nỗi anh cả gan giận Đức Chúa Trời, Và miệng anh tuôn ra những lời dường ấy?
14. Loài người là gì mà thanh sạch được? Loài người sanh ra từ người nữ làm sao công chính được?
15. Nếu Đức Chúa Trời không tin cậy ngay cả các thiên thần, Nếu các tầng trời vẫn chưa sạch dưới mắt Ngài,
16. Huống chi loài người gớm ghiếc và hư đốn, Là kẻ phạm tội ác như uống nước lã!
17. Xin anh nghe tôi, tôi sẽ trình bày, Tôi sẽ kể lại điều gì tôi thấy,