3. Vì một dân từ phương bắc tấn công đánh nó, Làm cho đất nước nó tiêu điều hoang vắng, Đến nỗi không một ai sống tại đó nữa, Cả người và thú đều trốn chạy, mất biệt.”
4. CHÚA phán: “Trong những ngày ấy, vào lúc ấy, Dân Y-sơ-ra-ên và dân Giu-đa sẽ cùng nhau đến, Chúng vừa đi vừa khóc lóc, Tìm kiếm CHÚA, Đức Chúa Trời mình.
5. Chúng sẽ hỏi đường về Si-ôn, Chúng sẽ quay mặt về hướng ấy: ‘Hãy đến, chúng ta hãy kết hiệp với CHÚA, Với một giao ước đời đời Không hề quên lãng.’
6. Dân Ta là đàn cừu đang chết mất; Bọn chăn dẫn chúng đi lạc, Rẽ loanh quanh trên núi; Chúng lang thang từ núi đến đồi, Quên mất ràn của mình.
7. Ai gặp chúng cũng ăn nuốt chúng; Kẻ thù chúng còn bảo: ‘Chúng tôi sẽ không bị buộc tội, Vì chúng đã phạm tội với CHÚA, chính Ngài là đồng cỏ chân chính, Và nguồn hy vọng của tổ phụ chúng; Ngài là CHÚA.’
8. Hãy trốn khỏi Ba-by-lôn, Hãy ra khỏi đất nước người Canh-đê, Hãy trở nên như dê đực dẫn đầu bầy dê cừu.
9. Này, Ta sẽ dấy lên một liên hiệp các nước lớn từ phương bắc; Chúng sẽ tiến đánh Ba-by-lôn, Chúng sẽ dàn binh, Đánh chiếm thành; Mũi tên chúng là mũi tên của chiến sĩ gieo tang tóc, Không trở về tay không.”