32. Hỡi cây nho Síp-ma, Ta khóc ngươi nhiều hơn ta khóc Gia-xe! Các nhánh ngươi vươn xa tận bờ biển, Vươn lên tận thành Gia-xe. Kẻ hủy diệt đã đáp xuống, Phá hại trái cây mùa hạ và mùa nho của ngươi.
33. Vui mừng hoan hỉ không còn nữa Trong xứ Mô-áp, Vốn là đất ruộng mầu mỡ. Ta đã khiến cho các bể đạp nho cạn hết rượu, Không còn ai đạp nho với tiếng hò reo vui nữa, Tiếng hò hét không phải là tiếng hò vui.
34. Dân chúng kêu gào vang dội từ thành Hết-bôn Đến thành Ê-lê-a-lê và Gia-hát, Chúng cất tiếng kêu la từ thành Xoa, đến thành Hô-rô-na-im và Ê-lát Sê-li-sia. Ngay cả nước sông Nim-rim cũng khô cạn.”
35. CHÚA phán: “Ta sẽ dứt khỏi Mô-áp Những kẻ nào cúng tế tại các miếu đền, Những kẻ dâng sinh tế cho thần tượng.”
36. Vì thế, tôi than khóc Mô-áp như tiếng sáo rên da diết, Tôi than khóc dân thành Kiệt Hê-re như tiếng sáo ủ ê, Vì của cải chúng thâu góp đã tiêu tan.
37. Mọi người đều cạo trọc đầu, Cạo sạch râu, Cắt rạch tay, Quấn vải tang ngang lưng.
38. CHÚA phán: “Trong toàn xứ Mô-áp, mọi người đều khóc than tang chế Trên mọi sân thượng, Tại các quảng trường, Vì Ta đã đập bể Mô-áp Như một cái bình không ai ưa thích.
39. Ôi, Mô-áp tan nát! Chúng khóc lóc thảm thương! Ôi, Mô-áp quay lưng, tủi nhục! Mô-áp đã thành trò cười, Nỗi khiếp sợ cho mọi nước lân bang.”