2. Danh tiếng Mô-áp không còn nữa. Tại Hết-bôn, chúng bàn mưu hại Mô-áp: ‘Nào, chúng ta hãy tận diệt dân này, xóa bỏ Mô-áp trên bản đồ các nước!’ Thành Mát-mên, ngươi cũng sẽ than khóc, Gươm đao sẽ đuổi theo ngươi!
3. Dân thành Hô-rô-na-im kêu than: ‘Điêu tàn và đổ nát tan hoang!
4. Mô-áp sụp đổ rồi!’ Tiếng kêu than vang đến thành Xoa.
5. Trên đường lên thành Lu-hít, Chúng không ngừng khóc lóc. Trên đường xuống thành Hô-rô-na-im, Sự tàn phá gây nên bao tiếng la thất thanh.
6. Hãy trốn chạy thoát mạng! Hãy sống như lừa rừng trong sa mạc!
7. Vì ngươi cậy vào công lao của cải mình, Nên chính ngươi cũng sẽ bị chiếm đóng. Thần Kê-mốt của ngươi cũng sẽ đi đày Cùng với các thầy tế lễ và quan cận thần.
8. Kẻ hủy diệt sẽ tàn phá mọi thành phố, Không thành nào thoát khỏi. Thung lũng sẽ điêu tàn, Vùng cao nguyên cũng tan nát, Y như lời CHÚA phán.
9. Hãy rải muối trên xứ Mô-áp, Vì nó chắc sẽ bị hủy diệt tan tành. Các thành phố nó điêu tàn, Không người ở.
10. Khốn nạn cho kẻ làm công việc CHÚA cách dối trá! Khốn nạn cho kẻ không cho gươm mình vấy máu!
11. Mô-áp quen sống an nhàn từ thuở nhỏ, Giống như rượu nằm yên trên cặn, Chưa chắt gạn từ bình này sang bình khác, Chưa hề đi lưu đày, Cho nên mùi rượu còn y nguyên, Vì rượu chưa dịu xuống.”
12. CHÚA phán: “Vì thế, sẽ có ngày Ta sai thợ chắt rượu đến, Chúng sẽ gạn chắt sạch bình Rồi đập tan cả vò.
13. Và Mô-áp sẽ xấu hổ về thần Kê-mốt Cũng như nhà Y-sơ-ra-ên xấu hổ Về Bê-tên mà chúng tin cậy.
14. Sao các ngươi dám tự hào: ‘Chúng tôi là chiến sĩ dũng cảm, anh hùng thiện chiến?’
15. Kẻ hủy diệt xông lên tàn phá Mô-áp và các thành phố nó, Các thanh niên ưu tú bị đưa xuống lò sát sinh. Đó là lời của Đức Vua, danh Ngài là CHÚA Vạn Quân.
16. Mô-áp sắp đến thời nguy kịch, Tai họa hối hả kéo đến.