3. Nhưng lạy CHÚA, Ngài đã biết con, Ngài nhìn thấy con, Ngài đã thử và biết lòng con ở với Ngài. Xin Ngài tách chúng nó ra như cừu dành cho lò sát sinh, Xin Ngài biệt riêng chúng ra cho ngày chém giết.
4. Đất nước phải khô héo cho đến bao giờ? Cỏ khắp đồng phải úa tàn cho đến khi nào? Thú rừng và chim chóc bị quét sạch Vì dân cư gian ác, Vì chúng nói: ‘Ngài không thấy điều gì chúng ta làm.’
5. Nếu con chạy đua với người chạy bộ Mà còn mỏi mệt vì họ, Thì làm sao đua nổi với ngựa? Nếu con chỉ vững tin trong đất nước trù phú, Thì con sẽ ra sao trong rừng rậm sông Giô-đanh?
6. Ngay cả dòng họ con và nhà cha con, Ngay cả họ cũng phản bội con, Ngay cả họ cũng gọi sau lưng con: ‘Đồ say rượu!’ Con đừng tin họ Khi họ dùng lời ngon ngọt nói với con.”
7. Ta đã từ bỏ dân Ta, Ta đã bỏ cơ nghiệp Ta, Ta đã giao dân Ta yêu quý Vào tay kẻ thù chúng.
8. Dân Ta nghịch lại Ta Như sư tử trong rừng rậm. Chúng lớn tiếng chống lại Ta, Vì thế Ta ghét bỏ chúng.
9. Dân Ta có phải là diều hâu có đốm, Bị diều hâu khác vây quanh? Hỡi tất cả các loài thú rừng, Hãy đến, hãy tụ tập lại, Hãy đến dự tiệc!
10. Nhiều người chăn đã hủy phá vườn nho Ta, Giầy đạp phần đất của Ta. Chúng đã biến phần đất đẹp đẽ của Ta Thành đồng hoang tiêu điều.
11. Chúng đã làm cho nó điêu tàn, Nó xơ xác khóc than với Ta. Cả đất nước điêu tàn, Nhưng không ai màng để tâm.
12. Quân thù cướp phá đã tràn đến Khắp các đồi trọc trong sa mạc. Vì lưỡi gươm của CHÚA cắn nuốt cả đất, Từ đầu này đến đầu kia, Không sinh vật nào an toàn cả.
13. Chúng gieo lúa mì, nhưng chỉ gặt gai gốc, Chúng làm việc khổ nhọc luống công. Chúng sẽ xấu hổ vì thu hoạch mình, Vì cơn giận cháy phừng của CHÚA!