17. Hỡi thành bị vây, Hãy gom nhặt của cải, lìa khỏi xứ!”
18. Vì CHÚA phán như vầy: “Lần này, Ta sẽ ném Dân cư trong nước ra, Ta sẽ siết chặt vòng vây, Để không ai thoát khỏi.”
19. Khốn cho tôi vì nỗi đau đổ vỡ, Vết thương tôi không thể chữa lành! Thế mà tôi những tưởng: “Đây chỉ là một cơn đau tôi đủ sức gánh chịu.”
20. Lều trại tôi sụp đổ, Mọi dây căng lều đều bứt hết, Con cái tôi lìa khỏi tôi đi mất, Không còn ai căng lều cho tôi, Cũng không còn ai treo màn.
21. Các người chăn ngu dại, Không cầu hỏi ý CHÚA. Vì thế chúng thất bại, Cả bầy chiên tan tác.
22. Kìa! Tiếng đồn bay đến, Tiếng chuyển động ào ào từ phương bắc, Để làm cho các thành xứ Giu-đa nên hoang vu, Nên hang chó rừng.
23. Ôi! Lạy CHÚA, con biết loài người không làm chủ số phận mình, Người đi, nhưng không định được các bước mình.
24. Lạy CHÚA, xin Ngài sửa dạy con, nhưng vừa phải thôi, Xin đừng sửa phạt con khi Ngài nổi giận, E Ngài diệt con mất!