13. Khi Ngài lên tiếng, các nguồn nước trên trời báo động, Ngài khiến hơi nước bốc lên từ nơi đầu cùng đất, Ngài khiến chớp loé lên trong cơn mưa, Và lùa gió ra khỏi kho tàng của Ngài.
14. Mọi người đều u mê, thiếu hiểu biết, Người thợ đúc tượng nào cũng xấu hổ vì tượng chạm mình, Vì thần tượng người đúc chỉ là thần giả để lừa bịp, Chẳng có hơi thở bên trong.
15. Các thần tượng đều không giá trị, chỉ là vật nhạo báng gạt gẫm, Đến ngày đoán phạt, chúng sẽ bị tiêu diệt.
16. Nhưng Phần Cơ Nghiệp của Gia-cốp chẳng giống chúng đâu, Vì chính Ngài nắn tạo vạn vật, Và Y-sơ-ra-ên là chi tộc của cơ nghiệp Ngài, Danh Ngài là CHÚA Vạn Quân.
17. Hỡi thành bị vây, Hãy gom nhặt của cải, lìa khỏi xứ!”
18. Vì CHÚA phán như vầy: “Lần này, Ta sẽ ném Dân cư trong nước ra, Ta sẽ siết chặt vòng vây, Để không ai thoát khỏi.”
19. Khốn cho tôi vì nỗi đau đổ vỡ, Vết thương tôi không thể chữa lành! Thế mà tôi những tưởng: “Đây chỉ là một cơn đau tôi đủ sức gánh chịu.”
20. Lều trại tôi sụp đổ, Mọi dây căng lều đều bứt hết, Con cái tôi lìa khỏi tôi đi mất, Không còn ai căng lều cho tôi, Cũng không còn ai treo màn.
21. Các người chăn ngu dại, Không cầu hỏi ý CHÚA. Vì thế chúng thất bại, Cả bầy chiên tan tác.
22. Kìa! Tiếng đồn bay đến, Tiếng chuyển động ào ào từ phương bắc, Để làm cho các thành xứ Giu-đa nên hoang vu, Nên hang chó rừng.
23. Ôi! Lạy CHÚA, con biết loài người không làm chủ số phận mình, Người đi, nhưng không định được các bước mình.
24. Lạy CHÚA, xin Ngài sửa dạy con, nhưng vừa phải thôi, Xin đừng sửa phạt con khi Ngài nổi giận, E Ngài diệt con mất!
25. Xin Ngài trút cơn thịnh nộ Ngài xuống Các nước không nhận biết Ngài, Và các dân tộc không cầu khẩn danh Ngài, Vì chúng đã ăn nuốt Gia-cốp, Chúng ăn nuốt và tiêu diệt nó, Chúng phá tan hoang nhà cửa đất đai nó.